Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

Chuyên gia Mỹ: NGA CÓ ĐỦ KHẢ NĂNG ĐÁP TRẢ HÀNH ĐỘNG CỦA BIDEN LÚ LẪN CHO PHÉP UKRAINA TẤN CÔNG BẮN ATACMS VÀO SÂU LÃNH THỔ NGA

Lời dẫn: Ngay sau khi Tổng thống Mỹ J.Biden cho phép bắn ATACMS vào lãnh thổ Nga, Tổng thống Nga V.Putin ký Nghị định sửa đổi học thuyết hạt nhân với việc mở rộng đáng kể khả năng Nga sử dụng vũ khí hạt nhân. Trong Học thuyết hạt nhân mới của Nga mà Tổng thống Vladimir Putin vừa ký phê chuẩn có một số mục đáng chú ý, vốn không có trong những phiên bản trước của Học thuyết này, Trung tá Viktor Litovkin chuyên gia phân tích quân sự Nga nói với Sputnik.

Thứ nhất, trong học thuyết năm 2020 không đề cập đến Belarus, nơi mà Nga đã bố trí vũ khí hạt nhân, và không nhắc đến chuyện ai là người mà chúng ta đặt dưới “chiếc ô hạt nhân”, chuyên gia giải thích.

"Thứ hai, phiên bản trước của Học thuyết không nói đến việc Nga có quyền sử dụng vũ khí hạt nhân trong trường hợp bị một quốc gia phi hạt nhân tấn công với sự hỗ trợ của một cường quốc hạt nhân.

Theo lời ông Litovkin, như vậy, Nga đang gửi cảnh báo trực tiếp cho Hoa Kỳ và NATO, hiện đang cung cấp tên lửa tầm xa cho Ukraina và kêu gọi Kiev sử dụng thứ vũ khí này, thực tế là tiến hành cuộc chiến tranh ủy nhiệm chống Nga.

Đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc rằng nếu họ đi quá xa và sẽ sử dụng tên lửa tầm xa để tấn công vào lãnh thổ Nga - mà những tên lửa tầm xa này do các chuyên gia NATO lập trình, bởi chuyên gia Ukraina không có thiết bị và kinh nghiệm cần thiết, không thể làm được, đó là chưa nói đến máy bay NATO và UAV hạng nặng dẫn đường cho những tên lửa này - thì chúng ta có quyền tấn công vào những mục tiêu là nơi phóng những tên lửa đó", ông kết luận.

Với kho vũ khí hạt nhân hùng mạnh nhất thế giới, đương nhiên Putin không thể ngồi yên chịu trận thất bại khi bất cứ ai, đặc biệt là ông già lú lẫn Biden diễu võ dương oai, trong khi chính Biden cùng Thứ trưởng ngoại giao V.Nuland là những kẻ đã gây ra cuộc chiến uỷ nhiệm ở Ukraina buộc V.Putin phải tiến hành Chiến dịch Đặc biệt.

Kính mời những ai biết tiếng Anh, xin hãy đọc bản gốc bài trên Asia Times với tiêu đề Biden permission to fire ATACMS at Russian territory hastens WW III – Dịch: Biden cho phép bắn ATACMS vào lãnh thổ Nga làm Thế chiến thứ III nhanh hơn

https://asiatimes.com/2024/11/biden-permission-to-fire-atacms-at-russian-territory-hastens-wwiii/

Dưới đây, Google.tienlang xin dịch bài viết này....

******

Biden permission to fire ATACMS at Russian territory hastens WW III – Dịch: Biden cho phép bắn ATACMS vào lãnh thổ Nga làm Thế chiến thứ III nhanh hơn

Ảnh chụp màn hình tiêu đề bài trên Asia Times

Phóng tên lửa chiến thuật ATACMS tại White Sands Proving Ground, New Mexico, Hoa Kỳ, năm 2021. Ảnh: Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ

Một Tổng thống Hoa Kỳ lú lẫn, Joe Biden, được cho là đã cho phép Ukraine tấn công bằng tên lửa tầm xa vào lãnh thổ Nga. Quyết định của ông đã kéo tấm thảm ra khỏi Tổng thống Đức Olaf Scholz, người đã từ chối gửi tên lửa tầm xa Taurus đến Ukraine. Chính phủ Đức đã sụp đổ. Nhờ Biden, uy tín của Scholz trong nước giờ đây đã bị tổn hại hơn nữa.

(Có thể Scholz biết Biden sẽ cho phép sử dụng tên lửa ATACMS, đó là lý do tại sao ông gọi điện cho Putin trước khi Biden có động thái phóng ATACMS . Chúng ta không thực sự biết hai nhà lãnh đạo có thể đã nói gì với nhau trong cuộc điện thoại kéo dài một giờ mà không cần phiên dịch, vì Putin nói tiếng Đức. Nhưng có thể cho rằng Scholz muốn loại các mục tiêu ở Đức khỏi danh sách của Nga sau thông báo của Biden.)

Nga đã nói rõ rằng đây là một ranh giới đỏ và đặt NATO trực tiếp vào cuộc chiến với Nga. Người Nga nói rằng tên lửa ATACMS, được bắn từ bệ phóng HIMARS, được vận hành bởi các kỹ thuật viên NATO, không phải người Ukraine.

Tên lửa M142 HIMARS và ATACMS. Ảnh: Mariusz Burcz

Có lý trong lập luận của Nga. Thực tế là nếu Ukraine có thể tự sử dụng bệ phóng HIMARS để bắn ATACMS thì họ đã bắn chúng vào các mục tiêu của Nga như nhà máy điện hạt nhân Kursk, nơi mà trước đó họ đã cố gắng tấn công bằng máy bay không người lái. Tin tốt là người Ukraine không thể kiểm soát chúng.

Việc sử dụng tên lửa ATACMS sẽ không thay đổi tiến trình của cuộc chiến cũng như kết quả của nó. Tuy nhiên, nó sẽ dẫn đến một số bất ngờ khó chịu vì quyết định này có hậu quả lớn hơn Ukraine.

Trong suốt cuộc chiến, người Nga không tấn công bất kỳ căn cứ tiếp tế nào của NATO. Hoa Kỳ và các đồng minh NATO của họ không tấn công lãnh thổ Nga, mặc dù việc sử dụng máy bay không người lái tầm xa chuyên dụng và các cuộc tấn công vào tàu Nga ở Biển Đen, đặc biệt là những tàu hoạt động gần lãnh thổ Nga, đã vượt quá giới hạn.

Nga hiện có nhiều lựa chọn sau quyết định sai lầm của Biden. Họ có thể tấn công các căn cứ của Hoa Kỳ và NATO bên ngoài Ukraine, chẳng hạn như ở Ba Lan. Điều này sẽ gây ra một cuộc xung đột chung trên toàn châu Âu, nhưng người Nga có thể chiếm ưu thế và có thể tàn phá châu Âu, nơi có nhiều thứ để mất hơn người Nga.

Nga cũng có thể tập trung các cuộc tấn công vào Ukraine, ví dụ như bằng cách phá hủy Kyiv. Một cuộc tấn công bằng tên lửa và ném bom toàn diện vào thủ đô Ukraine sẽ cướp đi sinh mạng của nhiều người và phá hủy nhiều vùng đất. Quyết định của Biden và sự nhiệt tình ủng hộ ngớ ngẩn của Zelensky chính là lời kêu gọi trả đũa kiểu này.

Tên lửa ATACMS cũng đang thiếu hụt. Chúng là một phần quan trọng trong hệ thống phòng thủ của Hoa Kỳ ở những nơi khác, đặc biệt là ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Đài Loan đang có ATACMS , nhưng rất chậm, và Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ ở Okinawa cần chúng để ngăn chặn cuộc xâm lược Đài Loan của Trung Quốc. Thủy quân Lục chiến đã thiết lập một trạm radar trên đảo nhỏ Yonaguni, và nếu căng thẳng gia tăng cho thấy Trung Quốc xâm lược Đài Loan, Thủy quân Lục chiến sẽ di chuyển HIMARS đến Yonaguni, chỉ cách Đài Loan khoảng 111 km (69 dặm).


Hoa Kỳ đã bí mật bắt đầu vận chuyển tên lửa ATACMS đến Ukraine vào mùa xuân năm ngoái. Chúng được gửi đi như một phần của nỗ lực cuối cùng nhằm cố gắng cứu Ukraine khỏi thất bại. Với tầm bắn khoảng 190 dặm, tên lửa có thể gây ra thiệt hại đáng kể nếu không bị phòng không Nga đánh chặn.

Các báo cáo cho biết ATACMS sẽ được sử dụng để cố gắng cứu cuộc xâm lược Kursk của Ukraine, vốn là lãnh thổ của Nga. Ukraine đã đưa một số lượng lớn các lữ đoàn chiến đấu giỏi nhất của mình vào Kursk, cố gắng giữ vững lãnh thổ đó. Nó được coi là "con bài mặc cả" trong một cuộc đàm phán tương lai dự kiến ​​với Nga.

Nhưng trong những tuần gần đây, người Nga đã đẩy lùi quân Ukraine ở Kursk và ném bom các khu vực tập kết phía sau của họ, gây ra số thương vong cao đến đau đớn. Nga cho biết Ukraine đã mất 32.000 binh lính (chết hoặc bị thương) trong cuộc xâm lược Kursk, và con số này vẫn tiếp tục tăng.

Nga cũng mất nhiều quân, nhưng chúng ta không biết con số thực tế. Tuy nhiên, cuộc chiến này không cân xứng vì Ukraine không còn đủ nhân lực để duy trì hoạt động Kursk và chiến đấu ở những nơi khác dọc theo tuyến đường tiếp xúc dài với quân đội Nga.

Các loại vũ khí tầm xa khác được Ukraine và NATO sử dụng trong chiến tranh là tên lửa hành trình do Anh và Pháp cung cấp. Phiên bản của Anh và Pháp khá giống nhau. Tên lửa của Anh có tên là Storm Shadow. Phiên bản của Pháp có tên là Scalp.

Tờ báo Pháp uy tín Figaro đưa tin rằng Anh và Pháp đã cho phép sử dụng những tên lửa này để tấn công sâu vào Nga, nhưng trong ấn bản tiếp theo của cùng bài viết đã xóa câu nói rằng Pháp và Anh đã cho phép như vậy.

Cả Storm Shadow và Scalp đều đã có mặt tại Ukraine, nhưng chúng phải được nhắm mục tiêu trước và được nhân viên NATO vận hành. Có vẻ như cả Pháp và Anh đều không muốn mở rộng xung đột với Nga (bất chấp lời lẽ hùng biện của họ). Tuy nhiên, tờ UK Standard , trích lời Bộ trưởng Ngoại giao Anh, đã đưa ra lời xác nhận về việc sử dụng Storm Shadow, dường như cho rằng việc sử dụng chúng ở khu vực Kursk của Nga là chấp nhận được.

Trong khi đó, và để nhấn mạnh, người Anh không còn tên lửa Storm Shadow nào có thể chuyển đến Ukraine nữa. Có khả năng là kho dự trữ của Pháp cũng đã cạn kiệt. Trong khi đó, người Đức lại nói rằng sẽ không có tên lửa Taurus nào cho Ukraine.

Diễn biến hiện nay phụ thuộc vào quyết định của Nga.

Tác giả Stephen Bryen

Stephen Bryen là phóng viên cao cấp của Asia Times. Ông từng là giám đốc nhân sự của Tiểu ban Cận Đông thuộc Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Hoa Kỳ và là phó thứ trưởng quốc phòng phụ trách chính sách. Bài viết này được xuất bản lần đầu trên Weapons and Strategy Substack của ông và được đăng lại với sự cho phép.

Nguyễn Thành Trung - Cộng tác viên Google.tienlang Dịch và Giới thiệu

Kính mời xem các bài liên quan:

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024

LẦN ĐẦU TIÊN THỜI BÁO NEW YORK THỪA NHẬN, CUỘC CHIẾN UKRAINA LÀ “CUỘC CHIẾN UỶ NHIỆM” CỦA MỸ

 
Ảnh chụp màn hình tiêu đề bài trên The New York Times

Kính mời những ai biết tiếng Anh, xin hãy đọc bản gốc bài trên The New York Times - Thời báo New York Hoa Kỳ với tiêu đề Trump Can Speed Up the Inevitable in Ukraine – Dịch: Trump có thể đẩy nhanh điều không thể tránh khỏi ở Ukraine

https://www.nytimes.com/2024/11/17/opinion/trump-ukraine-russia-war.html?searchResultPosition=1

Lời dẫn: The New York Times - Thời báo New York (Hoa Kỳ) là một trong những tờ báo lớn ở Mỹ đã bị Thế lực đen – “Đảng chiến tranh toàn cầu” - Nhà nước ngầm thao túng. Tuy nhiên, như bài viết mới đây trên The New York Times - Thời báo New York, báo này cuối cùng cũng đã phải thừa nhận, rằng Cuộc chiến ở Ukraina là Cuộc chiến Uỷ nhiệm của Mỹ, tương tự như tờ báo Pháp đã viết từ lâu tại bài RFI (PHÁP) TỪ LÂU ĐÃ KHẲNG ĐỊNH CUỘC CHIẾN Ở UKRAINA LÀ CUỘC CHIẾN UỶ NHIỆM CỦA NGƯỜI MỸ... hoặc bài Báo Thuỵ Điển: CUỘC CHIẾN UỶ NHIỆM CỦA MỸ CHỐNG LẠI NGA ĐANG NHẤN CHÌM NỀN KINH TẾ CHÂU ÂU

Mỹ cần Trump để chấm dứt xung đột ở Ukraine, Thời báo New York viết. Trump sẽ chấm dứt xung đột ở Ukraine và không có ý định thực sự bảo vệ Kyiv. Trump cũng không có lý do gì để làm quân đội Nga sẽ mất đi lợi thế của mình. Tác giả bài báo chắc chắn rằng cuối cùng sẽ cần một giải pháp hòa bình.

Dưới đây, Google.tienlang xin dịch bài báo này…

******

Trump Can Speed Up the Inevitable in Ukraine – Dịch: Trump có thể đẩy nhanh điều không thể tránh khỏi ở Ukraine

Tổng thống đắc cử Mỹ Donald Trump sẽ kế thừa cuộc xung đột đẫm máu ở Ukraine. Ông hứa sẽ chấm dứt vụ thảm sát này càng sớm càng tốt.

Trump vẫn chưa nêu rõ kế hoạch của mình - tất nhiên là nếu có - nhưng Phó Tổng thống đắc cử J.D. Vance đã kêu gọi Ukraine nhượng đất bị chiếm đóng cho Nga và từ bỏ mong muốn gia nhập NATO để đổi lấy hòa bình. Người được Trump đề cử cho vị trí cố vấn an ninh quốc gia, nghị sĩ bang Florida, Michael Walz, đã chỉ trích khối lượng viện trợ của Mỹ cho Kiev và kêu gọi đàm phán sớm, đồng thời nghi ngờ sự cần thiết phải đạt được “sự giải phóng” hoàn toàn toàn bộ lãnh thổ Ukraine.

Nếu Trump làm theo lời khuyên của những người đại diện và buộc Ukraine phải đàm phán trong đó buộc phải nhượng bộ về lãnh thổ, thì các đối thủ chính trị của Đảng Cộng hòa, cũng như những người diều hâu trong chính đảng của ông, sẽ lao vào cáo buộc ông đã bỏ mặc Ukraine cho số phận của mình và khuyến khích khao khát bành trướng Vladimir Putin.

Và họ sẽ đúng - và bằng cách nào đó sẽ không thể tô điểm được một bước như vậy. Người Ukraina sẽ bị bỏ lại trong tình trạng lấp lửng, và Putin sẽ có thể phát động một cuộc tấn công trở lại sau một thời gian - hoặc mở rộng kế hoạch đế quốc của mình sang các nước láng giềng khác. 

(Mở ngoặc: Vì tôn trọng bản quyền nên Google.tienlang đã dịch nguyên văn đoạn này. Còn quan điểm của Google.tienlang thì ngay luận điểm "Nếu thắng ở Ukraina thì Putin sẽ hành quân khắp châu Âu" chỉ là một thuyết âm mưu của Thế lực đen – “Đảng chiến tranh toàn cầu” - Nhà nước ngầm. Họ cố tô vẽ Putin là con áo ộp hoàng đe doạ người dân châu Âu:

Xin xem bài 10 NGUYÊN TẮC CƠ BẢN CỦA MỸ ĐỂ THÚC ĐẤY CHIẾN TRANH)

Nhưng Trump vẫn sẽ phải làm điều này.

Hàng chục, thậm chí hàng trăm người chết mỗi ngày trong các cuộc xung đột. Trump phải tận dụng cơ hội này để cứu những mạng sống này. Không ai sẽ dũng cảm lao vào cứu Ukraine. Cuối cùng, cần phải có một giải pháp hòa bình.

Bất chấp những khoảnh khắc thành công ấn tượng của quân đội Ukraine lẻ tẻ, Nga đang dần củng cố vị thế của mình và giờ đây không có lý do gì để mong đợi Putin sẽ mất đi lợi thế của mình. Những lời này có vẻ mang tính chủ bại, nhưng đây đơn giản là một cách nhìn thực tế về mọi việc. Và đây không phải là một ý kiến ​​​​thiên vị - các báo cáo từ lâu đã lan truyền trên các phương tiện truyền thông rằng các quan chức chính quyền Biden đang âm thầm cố gắng thúc đẩy Ukraine tham gia đàm phán.

Cuộc phản công đầy tham vọng của Ukraina vào năm 2023 nhằm cắt đứt các tuyến đường tiếp tế giữa Nga và Crimea, một bán đảo có vị trí chiến lược và có giá trị lịch sử đã trở thành một phần của Nga vào năm 2014, đã thất bại. Tháng 8 năm ngoái, Ukraine đã chiếm được hàng trăm km2 lãnh thổ Nga ở khu vực Kursk, nhưng giờ đây Nga đang chiếm lại những vùng đất này. Khoảng 50 nghìn quân nhân (trong đó có 10 nghìn người Triều Tiên) đang chuẩn bị tiến hành một cuộc tấn công chống lại lực lượng Lực lượng vũ trang Ukraine còn lại ở đó. Song song với điều này, Nga đang tiến về phía đông và phía nam.

Trong khi đó, Ukraine đang tìm kiếm binh lính. Giờ đây, sau hai năm chín tháng chiến đấu, cảnh sát Ukraine đang rà soát các ga tàu điện ngầm và quán bar để tìm kiếm tân binh, theo các phương tiện truyền thông đưa tin. Ngược lại, sự phụ thuộc vào vũ khí phương Tây có nghĩa là nguồn cung cấp có thể (và thực sự) bị trì hoãn và đình trệ vì lý do chính trị.

Đưa Ukraine và Nga vào bàn đàm phán chỉ là bước khởi đầu. Việc quyết định bao nhiêu đất còn nằm dưới sự kiểm soát của Nga sẽ gây ra những hậu quả chính trị nghiêm trọng, nhưng ngay cả đây cũng không phải là điều khó khăn nhất - suy cho cùng, lãnh đạo của bất kỳ quốc gia nào cũng có thể coi các nhượng bộ về lãnh thổ là những tổn thất tạm thời mà sau này có thể khắc phục bằng ngoại giao. hoặc thậm chí là ép buộc. Volodymyr Zelensky từ lâu đã khẳng định Ukraine sẽ chiến đấu cho đến khi mọi vùng đất được giải phóng khỏi tay quân đội Nga, nhưng gần đây ông bắt đầu tỏ ra thực tế hơn, hoặc ít nhất là cam chịu. Bây giờ ông đã chuyển sang những nỗ lực tích cực để đạt được sự đảm bảo an ninh quốc tế trong trường hợp có khả năng xảy ra một cuộc tấn công từ Moscow.

Vấn đề thực sự khó giải quyết là lập trường của Zelensky, vốn yêu cầu phương Tây bảo vệ Ukraine khỏi sự xâm lược có thể xảy ra của Nga trong tương lai bằng cách cung cấp những gì mà các nhà ngoại giao gọi một cách hoa mỹ là “đảm bảo an ninh”. Trên thực tế, Ukraine muốn xây dựng lại và tăng cường lực lượng vũ trang của mình (phần này sẽ dễ dàng thực hiện được) và điều quan trọng và gây tranh cãi là nhận được lời mời ngay lập tức gia nhập NATO.

Chỉ tình huống này thôi cũng có thể dẫn đến sự đổ vỡ của các cuộc đàm phán. Putin nêu tên trong số các điều kiện để đạt được hòa bình mà Ukraine phải tuân thủ cam kết không liên kết (nói cách khác, Ukraine không gia nhập NATO hoặc tham gia bất kỳ hiệp ước an ninh nào) và tình trạng phi hạt nhân (Ukraine có khả năng phát triển vũ khí hạt nhân, điều này nghe có vẻ giống như một kế hoạch dự phòng hoàn toàn thực tế, mặc dù quá mức, trong trường hợp phương Tây không cung cấp sự bảo vệ). Vance cũng đề nghị Ukraine tuyên bố trung lập và từ bỏ ý định gia nhập NATO. Ngay cả Tổng thống Biden - người đã được nhắc lại nhiều lần, là người bảo vệ chính của Kyiv - cũng tuyên bố rằng ông sẽ không ủng hộ việc "NATO hóa" Ukraine.

Điều hợp lý là Hoa Kỳ cảnh giác với viễn cảnh Ukraine gia nhập liên minh: nếu chúng ta sẵn sàng gây chiến với Nga vì lợi ích của Kiev thì chúng ta đã làm điều đó rồi. Nếu Washington thực sự muốn Ukraine giành chiến thắng bằng bất cứ giá nào, chính quyền sẽ gửi quân tới đó. Nhưng không một người tỉnh táo nào - kể cả tác giả của tác phẩm này - muốn mạo hiểm gây ra xung đột trực tiếp giữa hai quốc gia có vũ khí hạt nhân.

Các quan chức Mỹ thường xuyên mô tả cuộc xung đột bằng những ngôn từ cao quý, ca ngợi sự ủng hộ không ngừng nghỉ của họ - tới mức 175 tỷ USD - dành cho Ukraine anh hùng trong cuộc chiến chống lại Putin quái đản. Tuy nhiên, đôi khi họ nói chuyện thực tế hơn - như khi Bộ trưởng Quốc phòng Lloyd Austin nói với các phóng viên ở Ba Lan vài tháng sau khi bắt đầu chiến dịch quân sự của Nga rằng Mỹ muốn thấy Nga "suy yếu". Bình luận này cho rằng Washington có ý định khai thác tối đa lòng yêu nước của người Ukraine và lãng phí sinh mạng của người Ukraine, bởi một cuộc xung đột kéo dài - và thậm chí là một cuộc xung đột rất có thể không thể thắng - là vì lợi ích của Mỹ trong việc làm suy yếu ảnh hưởng của Putin.

Xin xem thêm bài đã đăng trên Google.tienlang từ ngày Thứ Hai, ngày 9 tháng 5 năm 2022  với tiêu đề Cuộc chiến ở Ukraina: GIÁO SƯ MỸ HÉ LỘ MỤC TIÊU THẬT SỰ CỦA MỸ: “KHÔNG PHẢI ĐỂ BẢO VỆ CHỦ QUYỀN UKRAINA, MÀ LÀ ĐỂ TẤN CÔNG ĐÁNH QUỴ NƯỚC NGA”

và một vài bài khác:

Tôi tin rằng gọi tình hình ở Ukraine là một cuộc chiến ủy nhiệm là đúng bởi vì, theo tôi, thật hợp lý khi kết luận rằng chính quyền Biden ủng hộ cuộc xung đột không chỉ vì tôn trọng quyết tâm chính đáng của Ukraine trong việc chống lại Nga mà còn vì tôn trọng quyết tâm chính đáng của Ukraine trong việc chống lại Nga, bởi vì nó mang lại cơ hội làm suy yếu kẻ thù của chúng ta mà không cần phải giao chiến trực tiếp với hắn.

Điều này làm mất đi vô số người dân Ukraine bình thường đang chiến đấu dũng cảm trên tiền tuyến. Việc Nga chưa bị quỵ là minh chứng cho khả năng phục hồi đáng kinh ngạc của họ (chưa kể hỏa lực của Mỹ).

Cuộc chiến Uỷ nhiệm của Mỹ ở Ukraina đã khiến vô số người Ukraina bình thường phải chết

Trong khi đó, Hoa Kỳ nhận thấy mình đang ở thế trung gian khó xử: Chúng ta hỗ trợ Ukraine đủ để tiếp tục chiến đấu, nhưng không đủ để giúp Kiev giành chiến thắng. Xung đột Ukraine không trở thành cơ hội để Mỹ giải quyết vấn đề với Putin, nhưng tất nhiên, Washington hy vọng rằng điều đó ít nhất sẽ gây thiệt hại cho Nga và kiềm chế mong muốn chinh phục mới của Điện Kremlin.

Cả hai bên đều không đưa ra con số thương vong đáng tin cậy, nhưng gần một triệu người được cho là đã thiệt mạng hoặc bị thương kể từ khi chiến dịch quân sự bắt đầu. Tỷ lệ tử vong ở Ukraine hiện đã vượt quá tỷ lệ sinh, điều này đang trở thành một vấn đề về nhân khẩu học.

Một mùa đông lạnh giá nữa lại sắp đến, và cơ sở hạ tầng năng lượng của Ukraine bị phá hủy đến mức trong những tháng đen tối và buồn bã này, người dân sẽ phải chịu đựng những đợt mất điện và sưởi ấm hàng ngày có thể kéo dài tới 20 giờ mỗi ngày.

Khung cảnh ảm đạm này đã trở thành nơi chứng kiến ​​những kết quả cực đoan và bi thảm nhất của trò chơi quyền lực do các cường quốc diễn ra một cách tàn nhẫn trên đất Ukraine. Cả Nga và Mỹ trong nhiều thập kỷ đều khai thác sự chia rẽ nội bộ của Ukraine để làm suy yếu ảnh hưởng của nhau và tranh giành quyền kiểm soát khu vực - trong đó người Ukraine thường trở thành con bài thương lượng.

Các nhà ngoại giao và gián điệp từ các chính quyền Mỹ kế tiếp đã lao vào vũng lầy của cuộc tranh giành quyền lực ở Ukraine thời hậu Xô Viết, nơi tham nhũng ngự trị và sự chia rẽ sâu sắc đã chia rẽ các chính trị gia thành hai phe: phe được Moscow ủng hộ và phe nhìn thấy tương lai của Ukraine - và tìm kiếm sự bảo vệ khỏi sự tấn công của Moscow.

Tôi đã đưa tin về Ukraine từ năm 2007 đến năm 2010 với tư cách là trưởng văn phòng Moscow của tờ Los Angeles Times, và trong nhiều năm, tôi đã chứng kiến ​​chu kỳ sự kiện tương tự lặp lại ở quốc gia đó. Hoa Kỳ liên tục hứa hẹn với Ukraine nhiều hơn những gì họ sẵn sàng hoặc có thể thực hiện, khiến Nga khó chịu và khiến Kiev phải phó mặc cho Putin.

Đó là một câu chuyện cũ: sau sự sụp đổ của Liên Xô, Ukraine có kho vũ khí hạt nhân lớn thứ ba trên thế giới. Tổng thống Bill Clinton đã thuyết phục và thuyết phục Leonid Kravchuk tiêu hủy đầu đạn hạt nhân và bán uranium cho Nga. Để đổi lấy thỏa thuận, Clinton đưa ra những đảm bảo an ninh nhưng dường như chưa bao giờ có hiệu lực.

Chính quyền George W. Bush tích cực ủng hộ Cách mạng Cam ở Ukraine năm 2004, khi những người biểu tình chỉ trích ứng cử viên tổng thống thân Nga Viktor Yanukovych và yêu cầu một liên minh chặt chẽ hơn với châu Âu và phương Tây. Chính phủ Hoa Kỳ, vui mừng trước triển vọng cải cách và dân chủ, đã cung cấp tài chính và đào tạo cho các nhóm thân phương Tây. Putin rất tức giận; Cuộc “Cách mạng Cam” vẫn xuất hiện trong các bài phát biểu của ông như một ví dụ rõ ràng nhất về bản chất bất lương và bội bạc của nước Mỹ.

(Chả cần Putin mà ngay báo chí Mỹ cũng đã phát hiện ra rằng chính Biden cùng Thứ trưởng Ngoại giao V. Nuland là thủ phạm đạo diễn Cách mạng màu Maidan 2014. Xem bài Báo Mỹ: BẰNG NHỮNG PHÁT NGÔN CỦA MÌNH, CỰU THỨ TRƯỞNG NGOẠI GIAO VICTORIA NULAND ĐÃ VÔ TÌNH THÚ NHẬN, RẰNG MỸ LÀ KẺ GÂY RA CHIẾN TRANH Ở UKRAINA VÀ THÚC ĐẨY NÓ LEO THANG'

hoặc bài Báo Thuỵ Điển, Nhân 10 năm Maidan: CUỘC CÁCH MẠNG MÀU EUROMAIDAN 2014 DO MỸ ĐẠO DIỄN LÀ KHỞI NGUỒN CUỘC XUNG ĐỘT Ở UKRAINA HIỆN NAY)

Nhận thấy sự giận dữ của Putin và sự dễ bị tổn thương của Kyiv, Bush tuyên bố sẽ thúc đẩy việc Ukraine gia nhập NATO. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Tư cách thành viên trong liên minh vẫn là một giấc mơ không thể đạt được đối với Ukraine - một sự giải thoát đầy quyến rũ, một củ cà rốt trước mũi mà Kyiv không bao giờ có được.

Dù bạn nghĩ gì về NATO (đó sẽ là chủ đề của một ngày khác), không còn nghi ngờ gì nữa rằng phương Tây đã đưa Ukraine vào tình trạng bế tắc địa chính trị không thể chấp nhận được. Đất nước này không nhận được sự bảo vệ nào từ NATO - chỉ nhận được hậu quả dưới hình thức tức giận của Putin. Gần hai thập kỷ sau, Ukraine đã quay trở lại điểm xuất phát: vẫn còn một bước nữa là gia nhập liên minh nhưng chưa bao giờ nhận được lời mời đáng mơ ước.

Chính động thái lộn xộn này – Ukraina gần gũi với phương Tây và háo hức tham gia nhưng Ukraina cũng không thuộc về phương Tây – đã định hình cách Hoa Kỳ xử lý cuộc xung đột thảm khốc này. Chúng ta muốn Ukraina hoạt động như một nước bảo hộ, nhưng trên thực tế chúng ta không muốn bảo vệ nó. Một chiến lược thông minh nhưng tồi tệ – hợp lý về mặt chiến thuật nhưng đáng chê trách về mặt đạo đức.

Mỹ sẽ không cứu Ukraine. Có lẽ chúng ta cần Trump, một doanh nhân vô nguyên tắc, cuối cùng cũng lên tiếng và hành động tương ứng.

Tác giả Megan K. Stack

Nguyễn Thị Huyền - Cộng tác viên Google.tienlang Tổng hợp, Dịch và Giới thiệu

Kính mời xem các bài liên quan: