Không chỉ các Cựu Chiến binh mà là tất cả những người yêu nước Việt đều yêu cầu Phó Thủ tướng Mai Văn Chính phải trả lời cho câu hỏi: Tại sao vinh danh "Nỗi buồn chiến tranh" - một tác phẩm xuyên tạc bịa đặt cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước?
Dẫu ông Mai Văn Chính sinh sau đẻ muộn (Sn 1961) nên không tham gia cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước, nhưng ngay từ khi làm Chuyên viên bộ phân Nghiên cứu, Văn phòng UBND tỉnh Long An (11/1983 – 02/1985) thì ông buộc phải biết cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước không phải là NỘI CHIẾN như Bảo Ninh xuyên tạc!
Xem video clip Bảo Ninh xuyên tạc cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước của cả Dân tộc Việt Nam là NỘI CHIẾN:
Trước khi tiếp tục đọc bài mới, kính mời mọi người coi lại bài:
3. VIẾT LỊCH SỬ KHÁNG CHIẾN KHÔNG THỂ BỎ QUA VIỆC TÌM HIỂU BẢN CHẤT CHÍNH TRỊ CUỘC CHIẾN...
cùng một vài bài khác:
1. TẠI SAO CHƯA BẮT ĐÀM BÍCH THUỶ (FULBRIGHT) VÀ BẢO NINH (NỖI BUỒN CHIẾN TRANH) NHỈ?
4. Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn: MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ KHI ĐỌC TIN ‘NỖI BUỒN CHIẾN TRANH’ ĐƯỢC VINH DANH. LÀ CHIẾN SĨ GIẢI PHÓNG, TÔI YÊU CẦU BAN TỔ CHỨC PHẢI THU HỒI SỰ VINH DANH NÀY
8. TƯỚNG NGUYỄN QUỐC THƯỚC LÊN TIẾNG VỀ CUỐN TIỂU THUYẾT BỆNH HOẠN 'NỖI BUỒN CHIẾN TRANH' CỦA BẢO NINH
9. CHÂN DUNG CON NGƯỜI THẬT CỦA BẢO NINH QUA TRẦN THUẬT CỦA ĐỒNG ĐỘI
10. “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” - SỰ SAI LẦM CƠ BẢN KHI CÁC NHÀ PHÊ BÌNH NHÌN VÀ ĐÁNH GIÁ SỰ KIỆN BẰNG CON MẮT NGƯỜI MỸ CÙNG PHƯƠNG TÂY
11. Tin vui: TRUNG ƯƠNG HỘI CỰU CHIẾN BINH VIỆT NAM CÓ VĂN BẢN VỀ RÁC PHẨM PHẢN ĐỘNG ‘NỖI BUỒN CHIẾN TRANH’ CỦA BẢO NINH
Thời gian gần đây, một số cá nhân và sản phẩm văn hóa - truyền thông mạng đã đưa ra các thông tin, quan điểm sai lệch, phiến diện về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam. Dù dưới hình thức tác phẩm văn học, phim tài liệu, bài phỏng vấn hay diễn ngôn học thuật, mục tiêu chung của các thông tin, quan điểm này đều hướng đến làm mờ nhạt tính chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, hạ thấp giá trị hy sinh, và từng bước xuyên tạc bản chất lịch sử của dân tộc ta.
Đây không phải hiện tượng đơn lẻ mà là một chiến thuật lâu dài, tinh vi, được triển khai theo kiểu “mưa dầm thấm lâu”, nhằm gieo rắc ngờ vực, làm xói mòn nhận thức lịch sử của giới trẻ - thế hệ không trực tiếp trải qua chiến tranh.
Nhận diện thủ đoạn “biến cuộc chiến tranh xâm lược thành nội chiến”
Một số phát biểu và tác phẩm đã cố tình đánh tráo bản chất cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước bằng cách mô tả đây là cuộc "nội chiến”, nơi “người Việt đánh người Việt”.
Thủ pháp này nguy hiểm ở chỗ: (i) Họ xóa bỏ yếu tố xâm lược từ bên ngoài - trong khi đây chính là nguyên nhân căn bản của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam; (ii) Đánh đồng bản chất hai phía: Một bên là cả dân tộc Việt Nam chiến đấu vì độc lập cho dân tộc, tự do hạnh phúc cho Nhân dân, còn một bên là nguỵ quân, nguỵ quyền tồn tại nhờ sự viện trợ và chỉ huy từ ngoại bang; (iii) Tạo cảm giác cuộc chiến là vô nghĩa, từ đó phủ nhận giá trị của lịch sử dân tộc.
Sự thật lịch sử mà nhiều tài liệu quốc tế, kể cả của Mỹ đều thừa nhận: Chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến tranh xâm lược, trong đó quân đội Mỹ giữ vai trò chủ chốt và quyết định.
Như vậy, cái gọi “nội chiến” là sai về bản chất và trái với bối cảnh địa - chính trị của nửa sau thế kỷ XX.
Thủ pháp “tái định vị chính nghĩa” cho chính quyền Sài Gòn trước 1975
Một số quan điểm cho rằng cần “trả lại” danh dự, chính nghĩa hay di sản cho nguỵ quyền Sài Gòn. Đây cũng là dạng xét lại lịch sử thông qua kỹ thuật: (i) Họ tách chính quyền Sài Gòn khỏi mối quan hệ lệ thuộc Mỹ; (ii) Che mờ bản chất chính trị - kinh tế - quân sự của bộ máy này; (iii) Đồng nhất thể chế đó với các mô hình hiện đại để tạo cảm giác “tiếc nuối”.
Lập luận này hoàn toàn không đúng khi đối chiếu với tài liệu lịch sử về chế độ Việt Nam cộng hoà: Bộ máy chính quyền tồn tại nhờ “ô dù” quân sự Hoa Kỳ; nền kinh tế phụ thuộc viện trợ của Mỹ; quân đội vận hành dưới mệnh lệnh của cố vấn Mỹ.
Một thực thể không độc lập, tự chủ, tự quyết về chính trị, kinh tế, quân sự thì không thể xem là “di sản thể chế” để kế thừa.
Khai thác tác phẩm văn học, phim tài liệu để gieo ngờ vực lịch sử
Các tác phẩm như tiểu thuyết, phim tài liệu, phỏng vấn cá nhân… vốn mang tính chủ quan, nhưng khi được sử dụng có chủ đích lại trở thành công cụ: (i) chọn lọc cảm xúc, bi kịch cá nhân để làm lu mờ bản chất lịch sử dân tộc; (ii) nhấn mạnh nỗi đau của phía xâm lược, khiến người xem lầm tưởng “cả hai bên đều như nhau”; (iii) lấy cảm xúc, cảm tính cá nhân thay thế cho sự thật khách quan của lịch sử.
Phim của phương Tây, của Mỹ về chiến tranh Việt Nam thường xây dựng kịch bản theo hướng “nhìn từ phía Mỹ”, đặt cảm xúc người Mỹ lên trung tâm, có phim mô tả họ là “nạn nhân của cuộc chiến".
Nhìn từ góc độ điện ảnh của xứ sở tự do, thương mại hàng đầu, giải trí đi kèm, bên ngoài họ có thể chấp nhận được. Nhưng để giải thích lịch sử, thì không được, bởi lẽ: Sự thật, người Mỹ không phải nạn nhân, ngay chính phương Tây, Liên Hợp Quốc và chính người Mỹ đều thừa nhận Mỹ là lực lượng tiến hành chiến tranh, gây ra hàng loạt vụ thảm sát dân thường Việt Nam, rải chất độc da cam.., để lại hậu quả, di chứng nặng nề cho nhiều thế hệ người Việt Nam.
Tác động nguy hiểm đối với giới trẻ và môi trường học thuật
Khi những thông tin, quan điểm sai lệch được đưa vào môi trường văn hoá, giáo dục, lan truyền xã hội mà thiếu đối chứng khoa học, chúng dễ tạo ra tâm lý, tư tưởng mơ hồ, hoài nghi về lịch sử, về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam - tiến trình “phi chính trị hóa lịch sử”.
Đây chính là mục tiêu của trào lưu xét lại, nguỵ sử, lật sử hướng tới làm yếu đi nền tảng tinh thần, văn hoá của dân tộc, từ đó tác động tới ổn định xã hội và sự bền vững của niềm tin lịch sử, văn hoá.
Lịch sử không thể đảo ngược
Bản chất cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước là cuộc chiến tranh nhân dân chính nghĩa, yêu nước, giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, chống lại chiến tranh xâm lược đế quốc của Mỹ, nhằm bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất Tổ quốc, khẳng định chân lý "Không có gì quý hơn độc lập, tự do", trở thành biểu tượng của phong trào giải phóng dân tộc trên toàn thế giới.
Đây là cuộc đấu tranh giữa dân tộc Việt Nam yêu hòa bình, độc lập với ý chí áp đặt, thống trị của chủ nghĩa đế quốc, thể hiện sức mạnh vĩ đại của ý chí, trí tuệ và tinh thần đại đoàn kết dân tộc.
Hàng nghìn tài liệu quốc tế, từ Liên Hợp Quốc, từ chính nước Mỹ đến các nhà nghiên cứu độc lập, đều xác nhận bản chất chiến tranh Việt Nam là chiến tranh xâm lược của Mỹ.
Nỗi đau, mất mát của Nhân dân Việt Nam là sự thật không thể phủ nhận. Hàng triệu người chết, hàng triệu người mang di chứng chất độc hóa học, hàng trăm nghìn héc-ta đất nhiễm chất độc, trộn lẫn bom mìn… Đây không phải “cảm xúc”, mà là bằng chứng vật chất.
Không thể dùng góc nhìn đơn lẻ cá nhân để thay thế sự thật lịch sử. Cảm xúc cá nhân, tác phẩm nghệ thuật, hồi ký… chỉ là một mảnh ghép, không thể đại diện cho cả bức tranh.
Như vậy, trào lưu “lật sử”, “ngụy sử” và các nỗ lực xét lại lịch sử không còn là nguy cơ tiềm ẩn, mà đã hiện diện rõ rệt qua nhiều sản phẩm văn hóa - học thuật, điển hình như "Nỗi buồn chiến tranh".
Để tôn trọng và bảo vệ sự thật lịch sử được khách quan cần: (i) Tiếng nói khoa học, chuẩn mực, khách quan; (ii) Phản bác luận điểm sai trái bằng chứng cứ lịch sử vững chắc; (iii) Tăng cường giáo dục lịch sử cho giới trẻ bằng phương pháp hiện đại; (iv) Xây dựng môi trường học thuật trong sạch, tôn trọng sự thật khách quan.
Giữ gìn lịch sử không phải để khơi lại hận thù, mà để bảo vệ "căn cước" dân tộc, nuôi dưỡng tinh thần độc lập, và ngăn chặn, đập tan mọi âm mưu xuyên tạc làm tổn thương sự thật lịch sử.
Hãy nhận diện và phản bác, cùng với đó cũng cần làm rõ để xử lý.
Tác giả Thiên Quỳ Tử
****
Bài 2. Những điều suy ngẫm từ một cuốn sách và sóng ngầm dướinền văn hóa - tư tưởng
Những ngày gần đây, từ một cuốn tiểu thuyết tưởng đã nằm yên suốt ba thập kỷ, dư luận bỗng dậy lên những làn sóng không nhỏ. Kẻ tán dương hết lời, người trăn trở phản đối cũng chẳng tiếc sức, khiến một câu chuyện tưởng thuần túy thuộc về văn chương lại mở ra biết bao suy ngẫm rộng lớn hơn về văn hóa, tư tưởng và cách chúng ta gìn giữ di sản tinh thần của dân tộc. Giữa những lời qua tiếng lại ấy, trộm nghĩ: điều cần suy ngẫm không nằm hết trong mấy dòng chữ in trên trang sách, mà ở cách xã hội hôm nay đặt chúng vào dòng chảy văn hóa đương đại.
Văn chương có quyền soi vào những nỗi đau thầm kín, gợi lên những bóng tối mà đời sống thường ngày đôi khi né tránh. Nhưng lịch sử thì không thể chạm đến một cách tùy tiện. Lịch sử là nền tảng tư tưởng của dân tộc, là nơi khắc ghi chính nghĩa của cuộc kháng chiến vệ quốc vĩ đại, là không gian linh thiêng nơi hình tượng Bộ đội Cụ Hồ được gìn giữ bằng máu và danh dự. Bởi vậy, khi một tác phẩm mô tả người lính bằng những chi tiết tàn bạo hoặc sa đọa, rồi bị các thế lực thù địch, báo chí phản động, những kẻ bại trận năm xưa hay nhóm xét lại lịch sử lợi dụng như “bằng chứng văn chương” để phủ nhận chính nghĩa của cuộc đấu tranh giải phóng, thì tác phẩm ấy không còn dừng lại trong phạm vi mỹ học thuần túy. Nó đã trở thành một mảnh ghép trong chiến lược diễn biến hòa bình trên lĩnh vực tư tưởng – văn hóa, bất luận chủ ý ban đầu của tác giả là vô tình hay hữu ý.
Nhà trường vốn là nơi gieo những mầm non thuần khiết. Một đoạn văn, một trang sách khi chạm đến lịch sử sẽ trở thành điểm tựa đầu tiên để học trò hình dung về cha anh. Những mô tả dễ gây ngộ nhận, những lát cắt có thể bị kẻ xấu lợi dụng, nếu không được cân nhắc cẩn trọng, rất dễ gieo vào tâm trí non trẻ những nhận thức lệch lạc. Khi thế hệ mới còn chưa đủ trải nghiệm để phân biệt đâu là hư cấu nghệ thuật, đâu là sự bóp méo cố tình, đâu là thủ pháp sáng tác, đâu là ý đồ bị lợi dụng, thì trách nhiệm của người biên soạn, người giảng dạy càng phải nghiêm cẩn gấp bội.
Lại nghe những tiếng thở dài từ các cựu chiến binh – những người đã gửi tuổi xuân cho chiến trận. Họ không oán trách văn chương; họ chỉ lo cho danh dự của đồng đội đã khuất – những người còn nằm lại nơi chiến trường với tấm bia “Liệt sĩ chưa biết tên”, chẳng thể tự mình lên tiếng bảo vệ. Họ lo cho sự trong sạch của lý tưởng mà họ từng mang trên vai. Họ sợ hậu thế, chỉ vì vài trang viết thiếu thận trọng, sẽ hiểu sai cái tinh anh của một thời đại, cái khí phách đã làm nên chiến thắng. Những nỗi lo như thế, lẽ nào không đáng để người làm quản lý suy ngẫm?
Một tác phẩm văn học tự nó không đủ sức làm chao đảo nền tảng tư tưởng quốc gia. Nhưng cách ta đặt tác phẩm ấy vào đời sống – cách thẩm định, cách giảng dạy, cách tôn vinh – lại có thể trở thành phép thử cho bản lĩnh quản lý, cho sự tinh tế trong bảo vệ chính nghĩa và ký ức cộng đồng. Danh không chính, định không nghiêm, mọi bước đi sai lầm đều có thể tạo ra lệch lạc.
Giữ gìn lịch sử không chỉ bằng lời tuyên thệ, mà bằng sự nhất quán trong từng quyết định. Giữ gìn hình tượng người lính không chỉ bằng cảm xúc bộc phát, mà bằng bảo đảm rằng những gì được trao vào tay học sinh đều xứng đáng với máu xương của bao thế hệ. Giữ gìn nền tảng tư tưởng dân tộc không chỉ bằng khẩu hiệu, mà bằng một hệ thống quản lý văn hóa – giáo dục đủ minh triết, thận trọng, nhạy bén và cảnh giác trước những biến động tư tưởng len lỏi từng ngày. Với người hữu tâm, một lời là đủ hiểu. Với người có trách nhiệm, một sự việc là đủ để soi. Lịch sử vẫn đứng đó – lặng lẽ mà sáng ngời; điều quan trọng là trong những lựa chọn hôm nay, liệu chúng ta có giữ được cho lịch sử sự trong sạch mà bao thế hệ đã đánh đổi bằng sinh mệnh hay không.
*****
Bài 3. Mặt trận tư tưởng ngày càng cam go, quyết liệt và trách nhiệm của mỗi công dân
Không gian mạng đang là “mảnh đất màu mỡ” được các thế lực thù địch, đối tượng phản động, chống đối triệt để lợi dụng tuyên truyền, chống phá Đảng, Nhà nước, nhất là trên mặt trận tư tưởng. Song song đó là những hoạt động phá hoại tư tưởng trên thực địa với thủ đoạn hết sức thâm độc, nguy hiểm thông qua các hoạt động sáng tác, giáo dục để lồng ghép nội dung xuyên tạc, phá hoại nền tảng tư tưởng.
Mặt trận tư tưởng ngày càng cam go, quyết liệt
Thực tế cho thấy, các thế lực thù địch, đối tượng phản động, chống đối đang đẩy mạnh các hoạt động nhằm hiện thực hóa âm mưu “diễn biến hòa bình” trên lĩnh vực văn hóa, tư tưởng, tăng cường tán phát thông tin sai trái, độc hại nhằm tác động tiêu cực đến tư tưởng, làm suy giảm niềm tin của cán bộ, đảng viên và Nhân dân vào sự lãnh đạo, điều hành, quản lý của Đảng, Nhà nước. Bên cạnh hoạt động xuyên tạc, bôi nhọ lãnh đạo, nói xấu Đảng, Nhà nước, thời gian gần đây nổi lên thủ đoạn xét lại lịch sử, “lật sử”, xóa tội, vinh danh các nhân vật lịch sử gây tội ác với đất nước, Nhân dân; sáng tác, tôn vinh những tác phẩm xuyên tạc lịch sử, điển hình là cuốn sách “Nỗi buồn chiến tranh” có nội dung bôi nhọ hình ảnh quân đội nhân dân, xuyên tạc cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc là “nội chiến”, thậm chí len lỏi vào chương trình giáo dục phổ thông để “đầu độc”, “tẩy não” thế hệ trẻ. Điều này là vô cùng nguy hiểm, cho thấy nguy cơ “diễn biến hòa bình” đang hiện hữu trên mặt trận văn hóa, tư tưởng.
Trên địa bàn tỉnh Quảng Ngãi, lợi dụng các vấn đề được dư luận quan tâm, tồn tại, bất cập trong công tác quản lý nhà nước, các đối tượng phản động, bất mãn, chống đối đăng tải thông tin xuyên tạc, thổi phồng sai phạm của cá nhân, tổ chức, kích động tư tưởng, tâm lý bất bình trong Nhân dân, gây chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân. Chỉ tính riêng trong năm 2025, Công an tỉnh Quảng Ngãi đã điều tra, truy tố 02 đối tượng về tội “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” và “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”; xử phạt vi phạm hành chính 14 đối tượng với tổng số tiền 87.500.000 đồng, răn đe 17 đối tượng về hành vi cung cấp, chia sẻ thông tin tuyên truyền chống phá Đảng, Nhà nước, chính quyền các cấp.
Trách nhiệm của công dân trên mặt trận tư tưởng
Bảo vệ nền tảng tư tưởng là trách nhiệm của cả hệ thống chính trị và toàn dân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Trách nhiệm này vừa thiêng liêng, vừa cấp bách, bởi nếu mặt trận tư tưởng bị bỏ trống, hệ quả sẽ khôn lường, đó là nguy cơ “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong tư tưởng người dân, đe dọa trực tiếp đến sự tồn vong của chế độ và sự lãnh đạo của Đảng.
Mỗi người dân hãy là một chiến sĩ trên mặt trận bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, tích cực tham gia đấu tranh, phản bác các quan điểm sai trái, thù địch, lan tỏa giá trị tốt đẹp, nhân văn trong xã hội; phát huy sức trẻ, khả năng sáng tạo để tạo ra những sản phẩm thông tin, truyền thông sinh động, hiệu quả về bảo vệ nền tảng tư tưởng. Đồng thời, tích cực rèn luyện, nghiên cứu, nâng cao nhận thức, bản lĩnh chính trị, tăng cường khả năng “miễn dịch”, nâng cao “sức đề kháng” trước âm mưu, thủ đoạn chống phá của các thế lực thù địch, phản động.
Tác giả Minh Phát
Hoàng Minh Tâm - Biên tập viên Google.tienlang Giới thiệu
Kính mời xem các bài liên quan:





.png)



