Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

NGUYÊN VĂN BÀI "TỨ ĐẠI NGU" CỦA NGHỊ PHƯỚC



Lời dẫn: Theo yêu cầu của bạn đọc, vì ông Hoàng Hữu Phước đã gỡ bài nên Google.tienlang xin đăng lại bài "Dương Trung Quốc- Bốn điều sai năm cũ (Tứ đại ngu)". Xin nói thêm: Chúng tôi không đồng tình với một vài câu chữ thuộc phạm trù kỹ thuật của bài này. Nhưng về nội dung mà ông Phước đã chỉ ra 4 điều sai trái của ông Quốc thì chúng tôi đồng tình.
 **********
  DƯƠNG TRUNG QUỐC
BỐN ĐIỀU SAI NĂM CŨ (TỨ ĐẠI NGU)

Phàm ở đời, cứ luận cổ suy kim thì các nhận định của Thầy Khổng cùng môn đồ ắt không phải không có phần đúng và có thể trên nền đúng cổ đó mà phát triển xum xuê kim thêm rằng (a) người nào khi mẹ cha sinh ra đời đã tự mình biết tất tần tật lẽ phải điều hay ấy là đấng thánh nhân; (b) người nào sinh ra đời biết tự mình tìm đến bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo chí thú học hành tới nơi tới chốn để biết lẽ phải điều hay là đấng đạt nhân; (c) người nào sinh ra đời nhờ mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy mà trở nên biết lẽ phải điều hay là đấng hiền nhân; (d) người nào vừa không được – hoặc không có – mẹ cha biết chọn bậc thầy thiên hạ, vừa bản thân cũng chẳng biết ai là bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo học tập để biết lẽ phải điều hay là người không có phúc phận; (e) người nào đã được mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy nhưng dù cố gắng học hành kết quả học tập cũng không khá hơn được, khiến chẳng thể phân biệt lẽ phải điều hay, là người ngu; (f) còn người nào dù có điều kiện hơn thiên hạ vẫn vừa không biết ai là bậc thầy trong thiên hạ để tìm đến quỳ lạy người ấy xin theo học, vừa bê tha bê bối bê trễ việc học tập học hỏi học hành nên không thể biết lẽ phải điều hay, lại hay to mồm phát ngôn toàn điều càn quấy là kẻ đại ngu. Nay thiên hạ trong cơn u u minh minh tối tối sáng sáng của thời Mạt Pháp lúc tôn giáo suy đồi, sư sãi ngứa ngáy nhảy cà tưng cà tưng trên nóc ô-tô rống loa kích động chống lại chính quyền, linh mục điên loạn gào thét co giò đạp đổ vành móng ngựa giữa chốn pháp đình uy nghiêm khiến ngay ngoại bang cũng phải giật mình cười chê còn Tòa Thánh cũng buộc phải ngó lơ, chân lý lung lay, tà mỵ huyễn hoặc hoành hành dù nhấp nha nhấp nhổm rúc chui cống đấy cống này blog nọ blog kia cũng rống loa rao truyền sứ điệp, Lăng Tần tôi đây theo sách thánh nhân xin góp một đường chổi quét, vừa thử nêu bật phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở, nghiệm lấy điều ghê, vừa thử xem đối tượng được phân tích này có nhờ vậy học được đôi điều để cải hóa mà bớt xấu đi chăng.



Giới Thiệu Đôi Nét Về Dương Trung Quốc:



Dương Trung Quốc quê quán tỉnh Bến Tre, sống ở Hà Nội, trình độ học vấn: tốt nghiệp đại học môn Sử, tự dưng có danh xưng “Nhà Sử Học” trên trời rơi xuống, không rõ do tự xưng hay do thuộc hạ tung hê, ắt do ở Việt Nam và trên thế giới chỉ có “Thạc sĩ” và “Tiến sĩ” mới được gắn học vị vào tên, chứ “tốt nghiệp đại học” (tức “Cử nhân”) hay “tốt nghiệp phổ thông” (tức “Tú tài”) thì theo quy định bất thành văn của thời hiện đại không được nêu ra kèm theo tên họ, nên tức mình đau mẩy phải áp cụm từ “nhà sử học” vào tên để cho có với người ta chăng. Tuy nhiên, việc Dương Trung Quốc không chọn danh xưng “Sử Gia” cũng là một điều khá khen là khôn ngoan, vì đã là “sử gia” thì phải là giáo sư tiến sĩ Sử, dù trong tiếng Hán Việt thì “gia” cũng là “nhà”, nhưng “gia” thì … to lắm, thế nên mới có chuyện các nhà tài phiệt chỉ được gọi là “đại gia” chứ đố ai dám vặn vẹo kiểu “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” mà nói đó là…“nhà lớn”



Nhất Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đĩ



Cái đại ngu thứ nhất của Dương Trung Quốc là lập lại lời thiên hạ thế gian này hay nói khi tuyên bố danh chính ngôn thuận giữa nghị trường quốc hội rằng mại dâm là nghề cổ xưa nhất của nhân loại, rằng các nước luật hóa mại dâm nên Việt Nam đừng có đạo đức giả nữa đối với nghề mại dâm mà phải công nhận nghề này, và rằng nhất thiết phải đưa mại dâm lên bàn nghị sự của quốc hội. Ba điểm Dương Trung Quốc nêu lên cho thấy những bảy điều xằng bậy như sau:



1) Mại dâm không là nghề cổ xưa nhất của nhân loại mà là nghề…đạo chích, tức trộm cắp. Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có cho biết thủa hồng hoang mới có một nam tên Adam và một nữ tên Eva, tất nhiên chưa thể phát sinh nhu cầu giải quyết sinh lý với người nữ khác nên chưa thể có mại dâm. Song, Eva và Adam đã đồng lõa ăn trộm trái táo xơi để khai sinh ra ngành công nghiệp thời trang cho nhân loại. Việc to mồm nói mại dâm là nghề cổ xưa nhất chỉ có thể là lời khẳng định sự bó tay của nhân loại trước thân phận bọt bèo của nữ giới và tệ nạn của ma cô đàng điếm, của “nô lệ tình dục”, và của “sex trade” chứ sao lại vin vào đó để đòi “công nhận” là một “nghề” chính danh chính thức?



2) Cũng trong chương Sáng Thế Ký Genesis của Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có ghi việc Chúa Trời sai các thiên sứ bay đến hai thành phố Sodom và Gomorrah vung gươm tàn sát giết sạch nam (đàn ông), phụ (phụ nữ), lão (bô lão), ấu (trẻ em, hài nhi) để trị tội dâm ô đồi trụy. Tuy Genesis không có nêu đặc biệt vấn đề đĩ điếm mại dâm nữ, song trong các chương khác của Thánh Kinh Cựu Ước và Thánh Kinh Tân Ước của Thiên Chúa Giáo như Châm Ngôn (Proverbs 23:27-28), Lu-ca (Luke 7:36-50), Ma-thi-ơ (Matthew 21:31-32) và II Cô-rinh-tô (II Corinthians 5:17), v.v. đều ghi rõ Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jesus sẵn sàng xóa sạch “tội lỗi” cho đĩ điếm nào tin vào Chúa. Đã là “tội lỗi” ắt đó không bao giờ là “nghề nghiệp” cả.



3) Dương Trung Quốc là đại biểu quốc hội ứng cử tại địa bàn tỉnh Đồng Nai là nơi có rất nhiều giáo xứ. Tôi đã là giáo viên chủ nhiệm một lớp do tỉnh Đồng Nai gởi đến nhờ trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh giúp đào tạo nên một đội ngũ giáo viên tiếng Anh thật giỏi để phục vụ ngành giáo dục tỉnh Đồng Nai. Đa số các sinh viên này của tôi đều thuộc gia đình công giáo, và những chuyến đi thăm phụ huynh tại Đồng Nai, dù đó là thành phố Biên Hòa, hay thị trấn Xuân Lộc, Long Khánh, Long Thành, v.v., cho tôi cảm nhận được mức độ đạo hạnh cao, mẫu mực gia phong tốt lành nơi các gia đình và nơi bản thân các sinh viên này. Việc Dương Trung Quốc phát biểu linh tinh về mại dâm là việc làm không chút khôn ngoan do động đến vấn đề liên quan đến đạo đức mà Kinh Thánh đã nêu và các cử tri là giáo dân các giáo xứ tỉnh Đồng Nai khó thể chấp nhận được sự xúc phạm, nhất là kiểu ăn nói quàng xiên rằng “không công nhận mại dâm tức là đạo đức giả”.



4) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về ý nghĩa của cụm từ “đạo đức giả” cũng như các minh họa làm rõ nghĩa cụm từ này trong thực tế đời sống, trong thực tế hùng biện hàn lâm, và trong thực tế tôn giáo, mà tôi sẽ biện luận làm rõ trong một bài viết sau này.



5) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết rằng ngay tại Mỹ chỉ có vài tiểu bang và tại các tiểu bang này chỉ có một hay hai thị trấn đưa mại dâm vào danh sách “nghề” để quản lý. Mà ngay cả khi thế giới đảo điên này có công nhận “nghề” mại dâm, cũng không phải là lý do để đặt đĩ nằm chình ình trên bàn nghị sự của quốc hội Việt Nam!



6) Dương Trung Quốc đã không có tầm nhìn bao quát, sâu rộng, về vấn đề mại dâm. Dương Trung Quốc chỉ nghĩ đến mại dâm như việc đơn giản người phụ nữ có quyền bán thân để kiếm tiền và để đáp ứng nhu cầu xã hội. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có cáchóa đơn tài chính được cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé “chơi đĩ cái” tặng nam nhân viên và vé “chơi đĩ đực” cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán), v.v. và v.v.



7) Dương Trung Quốc đã không thể phân biệt giữa nội dung “nhân quyền” tức “quyền con người” trong việc “tự do bán thân”, với “quyền công dân” mà một đạo luật đĩ có thể điều chỉnh hành vi. Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng “quyền con người”. Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt. Dương Trung Quốc dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy. 



Nhị Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đa Đảng



Trong một video clip trả lời phỏng vấn của PhốBolsaTV, Dương Trung Quốc đã vừa nháy mắt vừa nói với nhà báo rằng các anh ấy ở Việt Nam Cộng Hòa nên biết rõ thế nào là “đa đảng”. Có cái mác “Nhà Sử Học” nhưng Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa. Như tôi đã nói rõ trong nhiều bài viết trên các trang mạng, Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ, với đảng kỳ là cờ vàng sao đỏ, có cùng kích cỡ như cờ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (trước 1975) và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (từ sau 1975 đến nay), và với Nguyễn Văn Thiệu làm Đảng Trưởng. Buổi lễ thành lập Đảng Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu được tổ chức tại nơi mà nay là Trung Tâm Thể Thao Quận Bình Thạnh, gần Ủy Ban Nhân Dân Quận Bình Thạnh, Thành phố Hồ Chí Minh. Đây là chi tiết mà không bất kỳ một người Mỹ gốc Việt nào biết trước khi đọc thông tin của tôi đăng trên các blog. Ăn nói hồ đồ và xằng bậy về Việt Nam Cộng Hòa là điều đại ngu thứ hai của Dương Trung Quốc.



Tam Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Biểu Tình



Tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội Việt Nam khóa XIII, tháng 10 năm 2011, sau khi phát biểu xong về sự cần thiết có cái gọi là “Luật Biểu Tình”, Dương Trung Quốc nổi nóng khi nghe đại biểu Hoàng Hữu Phước phát biểu phân tích về ngữ nghĩa, ngữ nguyên, và lịch sử xuất hiện của cụm từ “protest demonstration” trong tiếng Anh mà tiếng Việt đã dịch sai thành “biểu tình” để từ đó kiến nghị chưa thể đưa lên bàn nghị sự cái gọi là “luật biểu tình” do ý tứ chưa thông, chắc chắn sẽ gây cảnh rối loạn an ninh trật tự. Vì nổi nóng trước hiện tượng chưa từng có tiền lệ tại quốc hội Việt Nam khi đại biểu Hoàng Hữu Phước được nghị trường vỗ tay đồng tình, Dương Trung Quốc đã có cái đại ngu thứ ba, gồm 5 điều xằng bậy sau:



1) Nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai để chống lại đại biểu Hoàng Hữu Phước, biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu, chà đạp “tự do ngôn luận”, trong khi nhiều trăm đại biểu khác đang chờ đến lượt họ phát biểu, như vậy đã giành giật thời gian chính đáng chính danh chính thức chính đạo của – và gây thiệt thòi cho – 499 đại biểu quốc hội thuộc các tỉnh khác của Việt Nam.



2) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng “biểu tình” xuất hiện đầu tiên tại Chicago thế kỷ XIX, vì nếu không có kiến thức về ngữ nguyên học, không ai dám tự xưng là “nhà sử học” cả, vì sẽ đến ngày Dương Trung Quốc tuyên bố “biểu tình” đầu tiên xuất hiện ở Việt Nam đời Nhà Trần với cuộc “biểu tình Diên Hồng”.



3) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu quốc hội không đại diện cho dân mà chỉ cho cá nhân, và như vậy chính Dương Trung Quốc khẳng định Dương Trung Quốc không đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, tức là từ chối đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, càng không đại diện cho bất kỳ người dân Việt nào. Đó là chưa kể Dương Trung Quốc không những xúc phạm 499 đại biểu quốc hội Việt Nam, mà lại còn nhổ toẹt vào các đạo luật về tổ chức quốc hội Việt Nam.



4) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu Hoàng Hữu Phước hãy nghiên cứu trước khi phát biểu, mà không thể hiểu rằng đại biểu thạc sĩ Hoàng Hữu Phước luôn có trách nhiệm trong từng lời phát biểu tại nghị trường và nghiên cứu sâu về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa và lịch sử các từ ngữ tiếng Anh trong tương quan tiếng Việt.



5) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã tự làm lộ cho toàn quốc biết rằng Dương Trung Quốc không biết ngoại ngữ trong khi bản thân là “nhà sử học”.



Tứ Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Văn Hóa Từ Chức



Tại kỳ họp thứ 4 Quốc hội Việt Nam Khóa XIII tháng 11 năm 2012, Dương Trung Quốc đã phát biểu chất vấn tại nghị trường quốc hội, đặt vấn đề “văn hóa từ chức” với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người lúc đó đang phải giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinaline. Đến khi nghe Thủ tướng trả lời hùng biện, chân thiết, khúc chiết, thấu lý đạt tình, nhận được sự tán dương của 496 đại biểu quốc hội (trừ 1 đại biểu bị miễn nhiệm, 1 đại biểu qua đời khi tại nhiệm, bản thân thủ tướng, và bản thân Dương Trung Quốc), Dương Trung Quốc đã vội vàng nói thêm rằng Dương Trung Quốc sở dĩ đặt câu hỏi là để xem Thủ tướng trả lời thế nào, và với nội dung Thủ tướng vừa đối đáp thì nhân dân yên tâm, tức là đã “an dân”. Dương Trung Quốc trong cái đại ngu thứ tư này đã phạm 3 điều xằng bậy như sau:



1) Thủ tướng – trên nguyên tắc và lý thuyết tổ chức – đứng đầu tất cả các Bộ. Như vậy, Bộ Quốc Phòng giữ yên bờ cõi, ấy là đại công. Bộ Công An đập nát phản động, tiêu diệt bạo loạn, trừng trị tội phạm, ấy là đại công. Bộ Ngoại Giao đem lá cờ đỏ sao vàng tung bay thắng lợi đối ngoại trên toàn thế giới, ấy là đại công. Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn và Bộ Công Thương lập kỳ tích xuất khẩu gạo đứng đầu thế giới, ấy là đại công. Bộ nào cũng lập công, vấn đề là công nhiều hay ít, nhiều hơn hay ít hơn những khó khăn đang tồn tại. Như vậy, cái đạo lý nào cho phép Dương Trung Quốc hỗn xược thách đố Thủ tướng có dám từ chức hay không, khi quản lý yếu kém để Vinashin và Vinaline gây thất thoát tiền của quốc gia? Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là đánh giá rất cao việc đoái công chuộc tội. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là công bằng, công minh, công chính. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan. Dương Trung Quốc loạn ngôn, dám đem việc Vinashin và Vinaline ra để hỗn láo với Thủ tướng, làm lơ các đại công của các Bộ khác, mà – như đã nói ở trên – đều thuộc dưới quyền Thủ tướng. Thử hỏi, nếu Vinashin không làm thất thoát một xu con nào, nhưng Bộ Quốc Phòng làm mất nhiều tỉnh vào tay quân giặc, Bộ Nông Nghiệp gây ra nạn đói, Bộ Y Tế để dịch bệnh tràn lan, và Bộ Công An bó tay trước bạo loạn đốt phá, v.v., thì đất nước này sẽ ra sao. Dương Trung Quốc đã mị dân khi hùng hổ phát biểu như thể chỉ có Dương Trung Quốc mới “dám” chất vấn như thế. Cái cực đoan, phủ nhận công, phi lý, và bất công là những thứ ngoại lai mà Dương Trung Quốc đã hấp thụ từ bọn giặc nào để tự tung tự tác nơi nghị trường quốc hội Việt Nam như thế? Vinashin là rắn có đầu, và luật pháp nghiêm minh phải xử lý nặng những cái đầu ấy, tức những chức sắc hưởng lương của Vinashin để làm lãnh đạo Vinashin và làm Vinashin phá sản. Đặt vấn đề “văn hóa từ chức” phải chăng hàm ý rằng cứ từ chức là sẽ được “hạ cánh an toàn”, xem như đã giải quyết xong vụ việc?



2) Dương Trung Quốc và một bộ phận nhỏ người Việt thường đem những thứ ngoại lai làm chuẩn mực cho các so sánh với nội tại của Việt Nam mà thiếu sự hiểu biết thấu đáo, mà cái gọi là “văn hóa từ chức” là một ví dụ. Chính họ nhìn hiện tượng ở nước ngoài rồi tự đặt ra cụm từ “văn hóa từ chức” với sự thán phục, trong khi thực ra chẳng có gì để mà gọi đó là “văn hóa”. Khi một tai nạn thảm khốc xảy ra tại một nước tư bản, Bộ Trưởng Giao Thông Vận Tải nước ấy lập tức từ chức. Đó là quy định bất thành văn để giúp “Đảng” có được 3 điều như (a) thoát được cơn thịnh nộ của người dân, (b) Đảng không bị tổn hại trong kỳ bầu cử tiếp theo, và (c) giữ toàn vẹn danh tiếng và nguồn thu cho các nhà tư bản chủ nhân các công ty chế tạo xe hỏa hoặc tàu bè hoặc máy bay lâm nạn vì các nhà tư bản này cung cấp tài chính cho “Đảng”. “Nhận trách nhiệm quản lý yêu kém” và từ chức, biến tai nạn không phải do lỗi kỹ thuật thiết bị công nghiệp, và người từ chức sẽ được đền ơn bằng cách có một chức vụ cao cấp tại một trong những công ty tư bản ấy. Đây là việc mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng dễ dàng từ các nguồn thông tin mở. Làm gì có cái “văn hóa” và cái “tinh thần trách nhiệm” trong cái gọi là “từ chức” trong thế giới tư bản mà cứ tôn vinh, ca ngợi, và thán phục đến độ hỗn láo đem ra lập thành tích “chất vấn như Dương Trung Quốc đã làm.



3) Khi nhanh nhảu tự cứu mình trước cảnh thất bại vì không thể làm Thủ tướng bối rối hoặc mang nhục trước quốc dân, Dương Trung Quốc đã cho rằng câu chất vấn là để xem Thủ tướng trả lời ra sao. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để test (thử nghiệm) xem Thủ tướng có tài hùng biện không. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để ban ân cho Thủ tướng có cơ hội trổ tài hùng biện để “an dân” hầu ghi điểm son với toàn dân. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để đánh bóng tên tuổi của Dương Trung Quốc như nhân vật đại diện toàn dân tộc để nói lên tấm lòng của toàn dân tộc rằng toàn dân tộc đã an lòng, yên tâm trước câu trả lời chất vấn hùng biện của Thủ tướng, từ đó toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Thủ tướng và tin tưởng tuyệt đối vào sự lãnh đạo anh minh tài ba của Thủ tướng. Từ ngữ “an dân” của Dương Trung Quốc mang nội hàm bao gồm tất cả những ý tứ như thế. Và thật khó hiểu, không rõ Dương Trung Quốc đã “lập đại công” với Thủ tướng, hay Dương Trung Quốc đã phạm đại ngu thứ tư này.


Thay Lời Kết:



Dựa theo lời Thầy Khổng từng phán, cố thể nói rằng ai muốn có điều Nhân mà không muốn học thì bị cái Ngu che mờ, muốn ta đây đầy Trí mà không muốn học đến nơi đến chốn thì bị cái Thấp Kiến bịt trí, muốn mình có chữ Tín mà không muốn học cho nên người thì bị cái Hại Nghĩa kéo lôi, muốn khoe ta có Trực mà không muốn học cho nên người thì bị cái Ngang Ngạnh làm cho u mê, muốn Dũng mà không muốn học cho thành bậc đạt nhân thì bị cái Loạn làm cho u tối, còn muốn Cương mà không chịu học hành thì bị cái Lồng Lộn làm cho ám áng.



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “biểu tình” là chứng tỏ ta đây có lòng “Nhân” thương dân bị chính phủ làm cho khốn khổ, không ngờ đó lại là “Ngu” vì tự hét lên cho toàn nhân loại biết chính mình không hiểu ý nghĩa tiếng Việt cao siêu và không rành ngoại ngữ khi Đại biểu Hoàng Hữu Phước luận giải về “từ nguyên Anh ngữ” của cụm từ “protest demonstration”.



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” là chứng tỏ ta đây có trình độ “Trí” muốn nữ công dân – trong đó có các nữ nhân thuộc gia tộc Dương Trung Quốc – có quyền tự do sử dụng vốn tự có để kinh doanh phát triển ngành công nghiệp bán dâm, không ngờ đó lại là cái “Thấp Kiến” của phường vô hạnh vô đạo đức vô lại vô duyên, dễ đem lại danh xưng “Nhà Đĩ Học” bên cạnh “Nhà Sử Học”.



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” - “biểu tình” - “đa đảng” - “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có uy “Tín” với dân nên được dân gởi gắm tâm tư nguyện vọng về “đĩ” - “biểu tình” - “đa đảng” - “văn hóa từ chức”, không ngờ đó lại là điều hỗn với dân và do đó “Hại Nghĩa.”



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” - “biểu tình” - “đa đảng” - “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có lòng trung “Trực” nói thẳng ra những điều tối thượng mà toàn dân ao ước, cả nước chờ mong, dân tộc đón chào, không ngờ đó lại là do “Ngang Ngạnh” nói càn, luận bừa, sai be sai bét, phản hàn lâm, bất tri, vô trí.



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có cái “Dũng” dám kêu Thủ Tướng Dũng đương đầu với câu hỏi “khó”, mà không ngờ đó lại chứng tỏ chính Dương Trung Quốc là “Loạn” vì không phân biệt chính-phụ, không rõ ngay-gian, nên phạm ba “loạn” gồm (a) “loạn ngôn” khi đổi trắng thay đen muốn đem một việc hỏng ra phủ định ngàn việc đạt cứ như đây là thời phong kiến hay tay sai đế quốc-thực dân, (b) “loạn hành” khi cho nghị trường là nơi để Dương Trung Quốc sử dụng “kiểm tra’ tài đối đáp của Thủ tướng, và (c) “loạn trí” khi đối đáp phản pháo trên cơ sở không nghiên cứu, chẳng nền tảng cơ sở dẫn chứng nghiêm túc, và nào có kiến thức ngoại ngữ trong thời buổi hiện đại này.



Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” - “biểu tình” - “đa đảng” - “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có cái “Cương”, biết khi thời cơ đến thì phải tỏ ra cứng rắn mới chống được cường quyền, mới phục vụ được nhân dân, mà không ngờ đó chỉ là sự “Lồng Lộn” của kẻ thất phu, bất tài, vô hạnh. Trong bối cảnh tình hình phức tạp ở Biển Đông và đất nước còn bao nỗi lo toan khác thì những phát biểu về “ đĩ-biểu tình-đa đảng-văn hóa từ chức” của “nhà sử học” Dương Trung Quốc tại nghị trường lại càng trở thành một mớ hỗn độn và hỗn loạn. Lẽ ra Dương Trung Quốc nên ngậm miệng lại để các đại biểu khác có thời gian hiến kế làm đất nước hùng cường, quân đội hùng mạnh, dân tộc hùng anh, quốc gia thái bình thịnh vượng, dân chúng lạc nghiệp an cư, mới đúng là “quốc thái, dân an” đẳng cấp thánh nhân chứ không phải “an dân” kiểu hàm hồ của Dương Trung Quốc.



Thầy Khổng có phán rằng: “Tranh luận nhỏ nhặt thì hại nghĩa, nói nhảm thì phá đạo lý.” Lăng Tần tôi xuất thân nghề giáo, đến nay vẫn được môn sinh gọi là Thầy Phước, nhận thấy cái chuỗi “đĩ” - “biểu tình” - “đa đảng” - “văn hóa từ chức” là chuyện lớn đến độ Dương Trung Quốc đòi để “đĩ” nằm lên bàn nghị sự quốc hội quốc gia, đồng thời với việc Dương Trung Quốc nói nhảm nói nhí, nên trước việc hại nghĩa và phá đạo lý ấy, Thầy Phước tôi không thể không phụ lời giáo huấn của Thầy Khổng, đành chắc lưỡi lập lại nguyên văn lời của Thầy Khổng rằng: “Ôi! Người ta chẳng nói thì thôi, nói ra có đúng lẽ mới nói!” 



“Người ta” ắt không phải nói chung bàng dân thiên hạ, mà là “ta đây” vậy.

Hoàng Hữu Phước
=================

 Xem bài liên quan:
46- NGU

34 nhận xét:

  1. DTQ tên cơ hội chính trị định đánh bóng tên tuổi của mình nhưng nhầm rồi

    Trả lờiXóa
  2. Các vi có tin k?In bài này ra giấy cho tất cả mọi người xem thì 100% người xem phản đối.Chưa nói chuyện đúng sai về quan điểm mà qua cách hành văn đã toát lên sự đạo đức của 1 đại biểu QH.Bài viết thể hiện nó chỉ là 1 món quà hay đơn đặt hành của ai đó chứ k xuất phát 1 cách tự nhiên,điềm đạm từ người có học.Buồn là VN người như ông Phước lại được trọng dụng và lại có 1 số người ủng hộ khi chính ông Phước đã phải xin lỗi ông Quốc.Ông Quốc đã già,nói ông có tham vọng chính trị là ngớ ngẩn và ngớ ngẩn hơn là lại đi tuyên truyền điều đó.Tôi dám khẳng định ông Quốc là 1 trong rất ít ĐBQH được dân kính trọng và yêu quý.Tất nhiên vì nói lên sự thật thì sẽ mất lòng 1 số ít người,nhưng quan trọng là đại đa số người mà ông đã đại diện rất quý ông và ông đã hoàn thành trách nhiệm của mình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có chắc không TƯ?

      Xóa
    2. Khổ.
      Đến giờ có người còn đi khen ông Quốc.
      Đúng là ...

      Xóa
    3. "Ông Quốc đã già,nói ông có tham vọng chính trị là ngớ ngẩn và ngớ ngẩn hơn là lại đi tuyên truyền điều đó."
      Nghe thối quá Tư ơi, giờ khối vị già lại đổ đốn đấy như: Nguyên Ngọc, Nguyễn Trọng Tạo, Tuấn Khanh...và cả Tư nữa đó Tư à. Tư giải thích sao về điều này???

      Xóa
  3. Xin bổ sung:
    - Ngũ đại ngu: Đòi nhà nước phải lập tượng đài Alexandre De Rhodes.
    - Lục đại ngu: Đòi viết lại lịch sử VN cận đại.
    - Thất đại ngu: Đòi công nhận Nguyễn Ánh (cõng rắn căn gà nhà) là một ông vua yêu nước.
    - Bát đại ngu: Cổ xúy cho "No U".
    - Cửu đại ngu: Nhận vơ rằng ông nội DTQ là một trong 6 người thành lập Liên Thành Thương Quán (hãng nước mắm ở Phan Thiết năm 1906).
    - Thập đại ngu: DTQ cứ tưởng mình tài giỏi nên được "tín nhiệm" bầu vào QH nên ra sức khua môi, múa mép nơi nghị trường mà không biết thân phận mình chỉ là vật để trang trí cho cái không khí dân chủ nơi nghị trường.
    ....... Còn nhiều lắm. Mời bà con có rảnh thì liệt kê ra để mà ngẫm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất chuẩn. Cảm ơn và bái phục về đ0ạn bổ sung ngắn gọn mà đầy đủ.

      Xóa
    2. Đệ nhất ngu: không hiểu thâm ý của nặc danh 16:34

      Xóa
  4. Cảm ơn Google.tienlang.
    Nghe ầm ĩ mãi về vụ tứ đại ngu mà hôm nay tôi mới có thời gian đọc hết.
    Đúng, ông Phước tuy có sâu cay trong ngôn từ nhưng có ai bắt bẻ được những luận cứ mà ông ấy đưa ra không?
    Chắc là không.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn nhầm to rồi. Con người ta cõ thổ có một vài cái ngu và vài cái. Kkhông ngu chứ riêng nghị Phước chỉ có toàn ng//ngu toàn tập.
      Ví dụ: y kkông hiểu "nghề" là gì (nghề là công việc mang lại thu nhập chủ yếu người làm c việc ấy), thế nên y lôi Adam và Eva, trái cấm và việc "làm" ra loài người... để đả kích người ta.

      Xóa
  5. Qua nhiều bài viết của ông Huỳnh Hữu Phước thể hiện con người đầy trí tuệ và tâm thiện với quê hương đất nước.
    Rất quý mến và trân trọng tài trí và tư cách của ông.Xin chúc ông nhiều sức khỏe và hạnh phúc.
    ....Về ông Dương Trung Quốc tuy mang danh là nhà sử học nhưng ông này có nhiều sự hiểu biết về lich sử rất nông cạn thậm chí sai lệch[như về chữ viết La -tinh và giáo sĩ Đắc lộ...].Ông Trung Quốc này chỉ là một kẻ cơ hội và có tư tưởng bầy đàn,sẵn sàng tráo trở bán nước.

    Trả lờiXóa
  6. Ông Hoàng Hữu Phước không những am hiểu thấu đáo,có thể gọi là quán triệt tư tưởng Khổng Khâu mà còn rành rẽ về nghề đĩ,nắm vững các thể loại đĩ.Thật là một trí tuệ siêu phàm,sở học uyên bác.Thiết tưởng Viện Khổng Tử,Viện Nghiên Cứu và Ứng Dụng Tiềm Năng Con Người cần có những viện sĩ xuất sắc như ông HHP.

    Trả lờiXóa
  7. 1. Miệng lưỡi và ngôn từ của Hoàng Hữu Phước có vẻ như hắn ta là tín đồ của Kiki Giáo.

    2. Dương Trung Quốc thì nổi danh từ lâu hầu như người Việt ai cũng biết tới còn tên Hoàng Hữu Phước thì chắc chỉ danh tie61ng không hơn Thằng Tí Con Tèo ở ngoài chợ cá là mấy.

    3. Người có danh tiếng thì bao giờ cũng có nhiều kẻ ganh ghét đố kị, dèm pha bới lông tìm vết, lấy một thí dụ như Hồ Chí Minh chẳng hạn, thế giới đều khâm phục còn mấy cụ cờ vàng ngày nay vẫn còn cay cú chửi bới không tiếc lời.

    4. Ở đây lấy trường hợp của ông Hồ cho dễ hiểu chớ tất nhiên danh tiếng của Dương Trung Quốc so với ông Hồ thì chỉ là ánh sáng của đom đóm so với mặt trăng ... nhưng trò đời là thế càng có tiếng tăm thì càng lắm kẻ thù hoặc ganh ghét ...

    5. Cái mánh của những tên vô danh tiểu tốt luôn luôn là đả kích người có danh tiếng để được người đời biết tới. Hoàng Hữu Phước nằm trong trường hợp này.

    5. Dương Trung Quốc dầu sao vẫn còn được thiên hạ công nhận lâu dài chớ còn tên Hoàng Hữu Phước dù có cố gắng chiêu trò cách nào tiếng tăm cũng không hơn được Thằng Tí Con Tèo ngoài chợ cá là mấy... có chăng chỉ là tiếng xấu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc không TƯ TRỜI BIỂN?

      Xóa
    2. Tui đó chớ TTB nào ở đây?

      Cái "khẩu khí" của TTB là của đám Rận ăn lương lái súng châm chọc xỏ xiên nhà nước ...

      Ở đây tui chỉ lấy công tâm mà nói lên vài nhận xét chớ không bênh bên nào bỏ bên nào.

      Xóa
    3. Cường Vĩnh Phúclúc 00:43 4 tháng 8, 2014

      Các bác đã bị bác TTB ám ảnh đến mức này rồi sao?

      Xóa
  8. Tứ đại ngu+ Phiếu trắng+ Lươn lẹo = Đủ để Bạch hoá một con người!

    Trả lờiXóa
  9. Bác năc 21:35 nói chuẩn không cần chỉnh,nhiều người nói như vậy,chỉ có mấy vị ăn lương viết vì nhiệm vụ viết ngược lại.Quyền lợi nó làm mờ mắt rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bởi vậy thiên hạ mới nói rằng chúng ta đang sống ở cái thời đại thổ tả mà lị!

      Cứ xem như phản ứng của thế giới trong vụ xung đột ở Gaza hiện nay chẳng hạn thì biết liêm sỉ của con người thời nay nó thê thảm tới mức nào rồi.

      Chẳng phải thời đại thổ tả là gì?

      Xóa
  10. Khen ông Phước bài "Tứ Đại ngu" đủ biết tác giả là loại nào rồi!

    Trả lờiXóa
  11. Người có học làm chính trị phải điềm tĩnh,nói ít nhưng chắc chắn và tránh từ ngữ cực đoan trong 1 xh mở đa chiều.Nhưng có lẽ do đơn hàng gấp quá lên hơi nóng vội nên mong bà con TP và cả nước bỏ qua.

    Trả lờiXóa
  12. Theo như bài viết thì Dương Trung Quốc là kẻ tứ đại ngu thì Hoàng Hữu Phước cũng chỉ là kẻ vô học. Bởi vì một ĐBQH thì không thể có một kẻ ăn nói mất dạy như 1 thằng vô lại. Không hiểu sao đám này lào vào được QH - Cơ quan quyền lực cao nhất của nước CHXHCN Việt Nam. Đây là kết quả của nguyên tắc Đảng lãnh đạo về mặt tổ chức. Lanh đạo kiểu gì mà để một kẻ ăn nói như một thằng lưu manh lại được công nhận là đại biểu ưu tú thay mặt nhân dân tham gia Quốc hội để sỉ nhục nhân dân như vậy. Thật là chán vai trò lãnh đạo của qu1y ngài quá

    Trả lờiXóa
  13. Bà con TP HCM tự hào có được đại biểu như ông Phước.Dân cả nước ghen tị với dân TP nhé.Thật là mở mày mở mặt,bõ công đi bầu.

    Trả lờiXóa
  14. Trình của Dê Túng Quẫn còn lùn lắm.Phấn đấu hơn nữa nhé,nhà Sú học.

    Trả lờiXóa
  15. Cường Vĩnh Phúclúc 00:48 4 tháng 8, 2014

    Bầu bán gì, các bác cứ nói phét! Cơ cấu cả đấy, ngữ nhà Phước ý thì dân nhổ toẹt vào mặt chứ bầu mới lại chả bán, nhà Phước ý được cơ cấu để làm nhiệm vụ dư luận viên ở cuốc hội như vài "nghị dốt đặc cán me" ở blog này vậy, cứ nói, ...éo cần biết đúng, sai, cứ nói dài, nói dai, nói bặm trợn để cướp diễn đàn là được, các bác xem "nghị cắp buồi" sẽ rõ

    Trả lờiXóa
  16. Trong bài này ông Phước sai rồi,các đồng chí đừng bênh nữa mà mang thêm tiếng xấu.Cái gì phe ta rõ sai rồi thì nên im lặng rồi rút kinh nghiệm,nhận thức dân gian giờ đã khác.Không như ngày xưa tuyên truyền mọc mạch bo bo nhiều chất bổ hơn gạo mà dân tin sái cổ mặc dù ăn làm sao ỉa ra như thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lịch sử lặp lại! (st)

      Tư trời biển "TTB" hỏi cô giáo đang dạy con trai mình là CVP (Cường vĩnh phúc):

      - Cô vui lòng cho biết con tôi CVP) học môn lịch sử ra sao? Khi còn đi học, tôi không thích môn này... và đã bị thi lại môn này đấy.

      - Thưa ông lịch sử đang lặp lại - cô giáo tế nhị trả lời!

      Xóa
  17. Ông Phước xin lỗi DT Quốc vì cách phê bình nặng nề chứ không phải phê bình sai.

    Trả lờiXóa
  18. Đọc xem các đại biểu và người dân thường phản ứng như thế nào về sản phẩm của HHP
    http://kienthuc.net.vn/xa-hoi/vu-db-hoang-huu-phuoc-can-bo-sung-quy-che-ung-xu-192973.html

    Trả lờiXóa
  19. báo chí và dư luận trong và ngoài nước dã gọi nghị phước là tên lưu manh ,vậy thử hỏi chủ nhà có rám mở mồm nói rằng hữu phước là nhân tài ở việt nam không ?

    Trả lờiXóa
  20. Ông Nghi nói lạ chưa.Nước Việt có ông Phước không là nhân tài thì còn ai nữa.Cả mấy triệu dân Sài gòn soi mãi mới bầu ra người đại diện cho họ đấy,ông nói lại đi

    Trả lờiXóa
  21. Ông Hoàng Hữu Phước vừa cho đăng lại bài Tứ đại ngu đó.
    Ai bảo ông ấy sợ Quốc?
    ===
    Tứ Đại Ngu

    05. Aug, 2014 Posted under Giáo dục, Sự thật, Sự thật lịch sử, Trào phúng, Việt Nam: Đất Nước Kính Yêu

    Hoang Huu Phuoc, MIB

    Vào Tết Quý Tỵ tôi có đăng bài “Dương Trung Quốc: Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)” trên Emotino.com (sau đó là đăng song hành trên blog hhphuoc.blog.com) là trang web của giới doanh nhân Việt Nam, nơi tôi đã đăng cả ngàn bài viết bằng tiếng Việt từ năm 2008, sau khi cả ngàn bài viết bằng tiếng Anh của tôi phải ngưng lại do Yahoo! 3600 đã ngu xuẩn đóng cửa. Do đa số các bài viết của tôi là ca ngợi đất nước Việt Nam và mắng mỏ toàn bộ bất kỳ kẻ nào xúc xiểm Việt Nam (tức xúc phạm chính phủ Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam, dân tộc Việt Nam, chế độ chính trị Việt Nam, v.v.), bọn chống Cộng và bè lũ hai mang tất bực tức bực bội bực dọc nên ngay khi thấy xuất hiện bài viết trên, chúng (thật ra tôi đã biết ngay rất rõ đích thị là ai) lập tức chui lỗ thú nuôi vào Emotino xóa ngay bài…Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt [1] rồi mới gắn hình bỡn cợt vào bài Dương Trung Quốc: Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu). Với cung cách bậc trưởng thượng, không màng đến bọn bất tài vô dụng chỉ giỏi chui lỗ thú nuôi chứ bó tay run rẩy tiểu són không thể tấn công các trang web của giặc Tàu, tôi không hề yêu cầu chủ nhân của Emotino.com phải làm gì; trái lại, bình tĩnh xây dựng nhiều blog cá nhân khác cho riêng mình. Ngay sau đó, thế giới của bọn chống Cộng và bọn hai mang hèn hạ ẩn danh dấu biệt tên cha sinh mẹ đẻ thi nhau làm cái việc mà từ ngữ tiếng lóng bần hàn bần tiện bần cùng của chúng gọi là “ném đá”, và tất nhiên bọn hai mang của giới báo chí cũng rình rập cơ hội từ dạo tôi phát biểu về Luật Biểu Tình thắng lợi quá lớn ở nghị trường để thơ ngây ra sức đẩy tôi ra khỏi Quốc hội. Tôi đã xuất chiêu làm tiu nghỉu và làm thất bại hoàn toàn ý đồ ý chí ý định của bọn hai mang đã bu đến văn phòng tôi để “phỏng vấn” mà thực chất là mong moi móc được thêm thông tin nào đó hoặc sự lỡ lời nào đó của tôi. Chiêu của tôi là tuyên bố sẽ viết thư xin lỗi Ông Dương Trung Quốc, và cho đến tận hôm nay nội dung khẳng định sẽ xin lỗi ấy vẫn còn ngạo nghễ tồn tại trên blog của tôi [2]. Thời gian rất dài đã trôi qua, và nay tôi tiết lộ lý do vì sao tôi cố tình để có sự tồn tại vĩnh viễn của bài “xin lỗi”: đã có bài xin lỗi, vậy sẽ thật là kỳ dị, sẽ thật là phản quy trình sử học hàn lâm, sẽ thật là vô duyên vô lý vô đạo, nếu như không có sự tồn tại của bài viết vốn là lý do nguyên do có bài “xin lỗi” ấy. Do đó, hôm nay tôi đường đường chính chính đăng lại toàn văn bài viết đã được mọi người gọi là bài “Tứ Đại Ngu” và bài này sẽ không bao giờ được tôi gỡ bỏ, do – như đã nói – bài này không thể thiếu khi có sự tồn tại của bài “xin lỗi” đã nói ở trên. Việc đăng tải lập lại này vừa để phục vụ yêu cầu cung cấp sử liệu đủ đầy cho hậu thế, vừa để khẳng định hai điều rằng (a) tôi hoàn toàn đúng, hoàn toàn hợp pháp, và hoàn toàn phù hợp văn hóa cao nhất của Việt Nam; và (b) tất cả những gì bọn hai mang của báo chí viết về tôi, cho rằng là nội dung tôi đã trả lời phỏng vấn, đều là ngụy tạo và giả dối.

    ****

    Dương Trung Quốc-
    Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)

    ....
    ....

    Hoang Huu Phuoc, MIB

    Trả lờiXóa
  22. http://hhphuoc.blog.com/?p=510

    Trả lờiXóa
  23. Bái phục, bái phục cái thâm thúy của chủ trang. Cho đăng lại bài này của nghị Phước lần nữa để bàn dân thiên thấy rõ cái thô thiển của tên đại biểu không phải đảng viên này. Quốc hội muốn hắn tại vị chẳng qua chỉ muốn nói : Đấy, các ông các bà cứ bảo chúng tôi không tăng thêm lượng đại biểu không phải đảng viên là chúng tôi độc đoán...Mới chỉ mỗi một Hoàng Hữu Phước không phải đảng viên mà đã khắm thối như thế này... Nếu có vài chục đứa nữa thì chịu sao thấu ! Chủ trang Lê Lan Hương này thâm nho quá. Bái phục, bái phục !

    Trả lờiXóa