Thứ Năm, 18 tháng 12, 2025

HẬU QUẢ NGUY HIỂM KHI VINH DANH “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” CỦA BẢO NINH

Không chỉ các Cựu Chiến binh mà là tất cả những người yêu nước Việt đều yêu cầu Phó Thủ tướng Mai Văn Chính phải trả lời cho câu hỏi: Tại sao vinh danh "Nỗi buồn chiến tranh" - một tác phẩm xuyên tạc bịa đặt cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước? 

Dẫu ông Mai Văn Chính sinh sau đẻ muộn (Sn 1961) nên không tham gia cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước, nhưng ngay từ khi làm Chuyên viên bộ phân Nghiên cứu, Văn phòng UBND tỉnh Long An (11/1983 – 02/1985) thì ông buộc phải biết cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước không phải là NỘI CHIẾN như Bảo Ninh xuyên tạc! 

Xem video clip Bảo Ninh xuyên tạc cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước của cả Dân tộc Việt Nam là NỘI CHIẾN:

Trước khi tiếp tục đọc bài mới, kính mời mọi người coi lại bài Bài gây bão mạng: TRUNG TƯỚNG NGUYỄN THANH TUẤN YÊU CẦU KIỂM TRA, XỬ LÝ BỘ SÁCH LỊCH SỬ DO GS PHAN HUY LÊ LÀM TỔNG CHỦ BIÊN 

 cùng một vài bài khác: 

1. TẠI SAO CHƯA BẮT ĐÀM BÍCH THUỶ (FULBRIGHT) VÀ BẢO NINH (NỖI BUỒN CHIẾN TRANH) NHỈ?

Để hiểu rõ những hậu quả tai hại khi vinh danh “Nỗi buồn chiến tranh” - cuốn sách phản động, cuốn sách xuyên tạc bịa đặt cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam, mời ông Phó Thủ tướng Chính phủ Mai Văn Chính cùng mọi người tham khảo bài trên trang Tre Làng với tiêu đề Khi văn chương phản bội lịch sử

https://www.trelangblog.com/2025/12/khi-van-chuong-phan-boi-lich-su.html

Dưới đây, Google.tienlang xin cảm ơn bác Tre Làng và xin trân trọng giới thiệu bài viết này….

******

Khi văn chương phản bội lịch sử

Có những cuốn sách không nguy hiểm vì dở, mà nguy hiểm vì được tung hô. Có những tác giả không đáng bàn vì sai lầm cá nhân, mà cần phải bàn vì họ được biến thành biểu tượng. Và có những khoảnh khắc mà việc vinh danh một tác phẩm không còn là chuyện văn học, mà trở thành một hành vi chính trị trá hình dưới áo choàng nghệ thuật. Trường hợp Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh chính là một ví dụ điển hình như thế.

Tôi không bàn đến việc người ta có quyền viết nỗi buồn hay không. Không ai độc quyền niềm vui, cũng chẳng ai cấm độc quyền nỗi đau.

Nhưng điều cần nói thẳng là không phải nỗi buồn nào cũng vô tội, và không phải cách kể nào về chiến tranh cũng được phép đứng ngoài phán xét lịch sử. Văn học không đứng ngoài đạo lý dân tộc. Một tác phẩm viết về chiến tranh mà làm lệch bản chất cuộc chiến thì dù câu chữ có bóng bẩy đến đâu cũng là một tác phẩm nguy hiểm.

Bảo Ninh từng công khai nói rằng cuộc chiến tranh đánh đuổi xâm lược Mỹ và bè lũ tay sai của nhân dân Việt Nam là nội chiến. 

Xem video clip Bảo Ninh xuyên tạc cuộc Kháng chiến Chống Mỹ cứu nước của cả Dân tộc Việt Nam là NỘI CHIẾN:

Chỉ một mệnh đề như thế thôi đã đủ làm sụp đổ toàn bộ nền tảng chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ.

Nội chiến là gì. Là anh em trong một nhà giết nhau vì quyền lực. Là xung đột không có kẻ xâm lược từ bên ngoài. Là cuộc chiến mà cả hai phía đều mang trách nhiệm lịch sử ngang nhau. Khi gán cuộc chiến tranh Việt Nam vào khái niệm đó, Bảo Ninh đã làm một việc vô cùng nghiêm trọng là tước bỏ tư cách chính nghĩa của nhân dân Việt Nam và rửa sạch tội ác xâm lược cho đế quốc Mỹ cùng bộ máy ngụy quyền tay sai ở Sài Gòn.

Lịch sử không cho phép đánh tráo như vậy. Cuộc chiến tranh ấy không phải của miền Bắc đánh miền Nam. Đó là cuộc chiến của toàn thể dân tộc Việt Nam chống lại một siêu cường quân sự, với hơn nửa triệu quân viễn chinh Mỹ, với bom nguyên tử dự tính, với chất độc da cam rải khắp làng mạc, với các trại giam, ấp chiến lược, tàn sát dân thường. Nhân dân miền Nam không phải khán giả. Họ là chủ thể lịch sử. Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam không phải là phụ lục của miền Bắc mà là kết tinh ý chí chiến đấu của chính người miền Nam.

Gọi cuộc chiến ấy là nội chiến tức là nhổ vào máu xương của hàng triệu người đã ngã xuống. Đó không còn là quan điểm cá nhân. Đó là lập trường chính trị. Và khi lập trường ấy được truyền bá dưới hình thức văn học, lại được vinh danh, được đưa lên bục cao đạo đức, thì văn học đã bị biến thành công cụ xét lại lịch sử.

Nỗi buồn chiến tranh không chỉ buồn. Nó u ám một cách có chủ ý. Nó biến người lính giải phóng thành kẻ lạc loài, biến chiến tranh giải phóng thành thảm họa vô nghĩa, biến hy sinh thành sự nhầm lẫn. Đọc cuốn sách ấy, người ta không thấy nhân dân, không thấy lý tưởng, không thấy chính nghĩa. Chỉ thấy một cái tôi cô độc, bế tắc, vật vã trong tuyệt vọng. Đó là thứ chủ nghĩa hiện sinh nhập khẩu, khoác áo chiến tranh Việt Nam, nhưng lại phản bội cốt lõi lịch sử Việt Nam. Điều đáng nói hơn nữa là việc vinh danh một tác phẩm không thể tách rời hoàn toàn khỏi con người của tác giả, nhất là khi tác giả ấy được đưa lên như một biểu tượng đạo đức và trí tuệ. Trong nhiều năm, dư luận đã nhắc đến việc Bảo Ninh từng bị kỷ luật Đảng và buộc rời khỏi cơ quan nhà nước vì hành vi bị cho là phá hoại kết quả nghiên cứu khoa học của đồng đội. Nhà toán học Nguyễn Cảnh Toàn đã công khai nhắc lại câu chuyện ấy. Dù chi tiết cụ thể cần được kiểm chứng bằng tư liệu chính thức, việc một cáo buộc nghiêm trọng tồn tại dai dẳng trong không gian công luận mà không được phản biện đến nơi đến chốn đã tự nó đặt ra câu hỏi về chuẩn mực vinh danh.

Vinh danh một tác phẩm là vinh danh một hệ giá trị. Không thể vừa nói đến đạo đức xã hội, vừa nhắm mắt trước những vấn đề đạo đức căn bản của người được tôn vinh. Văn học không phải vùng trắng nơi mọi hành vi đều được gột rửa chỉ bằng một cuốn sách viết hay.

Cần nhắc lại rằng Nỗi buồn chiến tranh không phải lần đầu bị phản đối. Cuốn sách này đã nhiều lần bị dư luận phê phán gay gắt, từng bị loại khỏi các danh sách tôn vinh trong quá khứ. Nó gây tranh cãi không phải vì độc giả bảo thủ, mà vì nó đụng đến những đường dây thần kinh cốt yếu của ký ức dân tộc. Nay việc cuốn sách ấy đột ngột được vinh danh trở lại khiến người ta không thể không đặt câu hỏi rằng có hay không một sự chạy theo thị hiếu phương Tây, nơi những tác phẩm càng phủ nhận chính nghĩa cách mạng càng dễ được tán thưởng dưới danh nghĩa phản chiến và nhân bản.

Nhưng nhân bản kiểu gì khi con cháu của những người đã hy sinh đọc tác phẩm ấy và được dạy rằng ông cha họ tham gia một cuộc chiến vô nghĩa. Nhân bản kiểu gì khi kẻ xâm lược được rửa sạch bằng một câu chữ mơ hồ. Văn học như thế không phải là sự thật đau đớn, mà là sự thật bị bóp méo.

Không ai đòi cấm cuốn sách này. Nhưng giữa quyền được tồn tại và quyền được vinh danh là hai phạm trù khác nhau. Một tác phẩm có thể được nghiên cứu, được tranh luận, được phê phán, nhưng việc đưa nó lên vị trí trang trọng là một quyết định chính trị văn hóa. Nếu quyết định ấy làm suy yếu nền tảng lịch sử và đạo lý dân tộc, thì đó là một sai lầm cần được nói thẳng.

Văn học Việt Nam từng có những tác phẩm phản ánh chiến tranh với nỗi đau sâu sắc mà không cần phản bội chính nghĩa. Nguyễn Thi, Nguyễn Trung Thành, Chính Hữu, Hữu Mai, họ viết về mất mát nhưng không làm mờ chân lý. Nỗi buồn của họ gắn với trách nhiệm. Còn nỗi buồn trong Nỗi buồn chiến tranh là nỗi buồn cắt đứt khỏi lịch sử, trôi lềnh bềnh như một linh hồn không tổ quốc.

Khi văn chương quay lưng lại với sự thật lịch sử, khi nỗi buồn được nâng cao hơn chính nghĩa, khi xét lại được khoác áo nhân văn, thì văn học không còn là ánh sáng soi đường, mà trở thành màn sương che khuất lương tri. Và trong trường hợp ấy, phê phán không chỉ là quyền, mà là nghĩa vụ của những người không chấp nhận để lịch sử dân tộc bị bóp méo dưới danh nghĩa nghệ thuật.

Tác giả: Tre Làng

Hoàng Minh Tâm Giới thiệu

Kính mời xem các bài liên quan:

17 nhận xét:

  1. Chắc Mai Văn Chính sẽ cãi: Nỗi buồn chiến tranh là tác phẩm văn học chứ không phải cuốn Lịch sử.
    Vì vậy Bảo Ninh có quyền nói Kháng chiến Chông Mỹ là NỘI CHIẾN!!!

    Trả lờiXóa
  2. Mai Văn Chính biết chó gì đâu!
    Hỏi hắn bằng thừa!
    NỘI CHIẾN - cuộc chiến huynh đệ tương tàn, cộng sản Bắc Việt xâm lược m Nam - đúng như bọ nguỵ Sài Gòn ra rả mấy chục năm nay!
    - Cụ Võ Văn Kiệt cũng nói như thế;
    - Thiếu tướng Lê Văn Cương cũng nói như thế;
    - Cựu Ngoại trưởng Nguyễn Thanh Sơn cũng nói như thế!!!!!
    "Họ cũng có chính nghĩa" - Nguyễn Thanh Sơn.

    Trả lờiXóa
  3. Phó Thủ tướng Mai Văn Chính là đồng hương Long An của tôi đấy!
    Ông ta sinh ra năm 1961 và lớn lên ở huyện Đức Hoà, Long An.
    Mà Đức Hoà cũng là quê của Cô gái tưới đậu....
    Google.tienlang mời các bạn cùng nghệ sĩ Thanh Tuấn và Thanh Kim Huệ trở lại làng Mỹ Hạnh- quê hương của “Cô gái tưới đậu”, cô gái “Có đôi mắt nhung thâm thấp trung trung mà nhiều chiến công ngang tầm dũng sĩ” và cũng là cô gái “Đánh xong Mỹ cút ngụy nhào/Vàng mơ ruộng lúa, hoa màu vượt lên"…

    Chuẩn bị đón Ngày Lễ 30/4: “CÔ GÁI TƯỚI ĐẬU”- CA KHÚC SAU GIẢI PHÓNG SẼ SỐNG MÃI VỚI THỜI GIAN
    https://googletienlang2014.blogspot.com/2021/04/chuan-bi-on-ngay-le-304-co-gai-tuoi-au.html

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đình Mỹ Hạnh xã Mỹ Hạnh huyện Đức Hòa Long An là nơi tiểu đoàn 16 Long An tạm trú quân mùng 1 Tết Mậu Thân 1968. Từ nơi đây tiểu đoàn 16 hành quân tới đầu Tây sân bay Tân Sơn Nhất và 2 giờ sáng mùng 2 Tết đã nổ súng tấn công bảo quân Mỹ trong sân bay. Đơn vị hy sinh gần hết nhưng khí phách hiên ngang sẵn sàng chấp nhận cái chết để đất nước Thống Nhất Hòa Bình, để Tổ Quốc bay lên bát ngát Mùa Xuân còn lưu lại mãi với Đất nước.

      Xóa
    2. Cảm ơn bạn Nặc danhlúc 08:42 19 tháng 12, 2025 cung cấp thông tin quý giá!

      Xóa
  4. Xin các bác thông cảm! Long An chung tôi có người nọ người kia! Có "Cô gái tưới đậu" đáng yêu: "Đánh xong Mỹ cút nguỵ nhào/Vàng mơ ruộng lúa, hoa màu vượt lên" nhưng cũng có ông Mai Văn Chính dốt sử, chẳng biết gì về NỘI CHIẾN hay không NỘI CHIẾN!

    Trả lờiXóa
  5. Tiểu đoàn làm nên “Dáng đứng Việt Nam”
    Thứ ba, 25/06/2013 - 18:51
    https://www.qdnd.vn/phong-su-dieu-tra/phong-su/tieu-doan-lam-nen-dang-dung-viet-nam-451240

    Tiểu đoàn được thành lập và tồn tại chỉ vỏn vẹn chưa đầy 4 năm (7-1967 - 3-1971), tham gia chiến đấu hàng trăm trận và lập nên không ít chiến công… Trận đánh ác liệt và đem lại tiếng vang hơn cả là trận đánh đợt 1 Mậu Thân năm 1968 vào sân bay Tân Sơn Nhất...

    QĐND - Tiểu đoàn được thành lập và tồn tại chỉ vỏn vẹn chưa đầy 4 năm (7-1967 - 3-1971), tham gia chiến đấu hàng trăm trận và lập nên không ít chiến công… Trận đánh ác liệt và đem lại tiếng vang hơn cả là trận đánh đợt 1 Mậu Thân năm 1968 vào sân bay Tân Sơn Nhất - Sài Gòn đã làm nên “Dáng đứng Việt Nam”, đó là Tiểu đoàn 16 (d16), Phân khu 2, Long An anh hùng.

    Từ trận đánh vào sân bay Tân Sơn Nhất…

    Đầu tháng 12-1967, nhận được lệnh của Bộ chỉ huy và Quân ủy Miền, d16 từ Tây Ninh hành quân về Long An. Đến đây, d16 nhập vào đội hình của Phân khu 2, Long An (là 1 trong 5 phân khu chuẩn bị bước vào cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 hướng Tây Bắc Sài Gòn) và được mang phiên hiệu d16 Long An, đóng quân tại Ba Thu - biên giới giữa Long An và Cam-pu-chia. Thời gian chuẩn bị chiến dịch Xuân Mậu Thân 1968 lúc này rất khẩn trương, bí mật. D16 chỉ có thời gian khoảng 1 tháng vừa tìm hiểu thực địa chiến trường đồng bằng, vừa huấn luyện, sắp xếp lực lượng, củng cố để chuẩn bị nhận nhiệm vụ quan trọng trong chiến dịch Xuân Mậu Thân 1968.

    Ngày 29-1-1968 (tức ngày 28 Tết Nguyên đán), toàn đơn vị chuẩn bị ăn Tết tại Ba Thu. Thế nhưng, đến chiều cùng ngày, d16 được lệnh lên đường nhận nhiệm vụ. Sau 1 đêm hành quân đầy gian khổ vượt sông Vàm Cỏ Đông, d16 với 100% quân số đã tập kết đúng thời gian tại đình Mỹ Hạnh, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An. Đến 16 giờ ngày 30-1, d16 nhận lệnh tiến công địch của Bộ chỉ huy Miền, d16 được sắp xếp vào đội hình Trung đoàn 31 (gồm 3 đơn vị là d267, d12 và d16) của Phân khu 2 đánh chiếm sân bay Tân Sơn Nhất. Nhiệm vụ d16 được giao đánh chiếm sân bay Tân Sơn Nhất từ góc Tây Nam, sau đó tiến sang đánh chiếm Bộ Tổng tham mưu ngụy rồi phát triển sâu vào nội đô và hội quân tại Dinh Độc Lập. Cựu chiến binh d16 Bùi Hồng Hà (xã Thọ Nghiệp, huyện Xuân Trường, Nam Định) cho biết: “Sau khi nhận lệnh, toàn đơn vị phải chôn toàn bộ quân tư trang, chỉ được phép đem theo 1 võng, 1 ni-lông, 1 quần cộc và vũ khí cùng cơ số đạn chiến đấu. Tôi thuộc Khẩu đội cối 82 của đơn vị được giao vác nòng súng và kính ngắm có trọng lượng 21kg. Toàn đơn vị cấp tốc hành quân vừa đi, vừa chạy từ Mỹ Hạnh (Đức Hòa, Long An) vượt bưng Bình Thủy qua Tân Hòa, Vĩnh Lộc, Sài Gòn tiến thẳng về sân bay Tân Sơn Nhất. Khoảng 11 giờ 30 phút, toàn bộ d16 đã áp sát sân bay Tân Sơn Nhất gần Hãng dệt Vinatexco, triển khai trận địa chờ giờ G (24 giờ ngày 30-1-1968, tức Giao thừa) thì nổ súng đánh địch”.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Theo kế hoạch tác chiến, đúng giờ G, pháo binh ĐKB của Bộ tư lệnh Miền sẽ bắn vào sân bay là tiếng súng phát lệnh tiến công cho cả 5 cánh quân đánh vào Sài Gòn. Nhưng, giờ G trôi qua, sân bay Tân Sơn Nhất vẫn yên tĩnh. Các đơn vị nội thành đã nổ súng. Lúc ấy không ai biết vì sao pháo binh của ta không bắn vào được sân bay. Như vậy là trận đánh không có pháo khai hỏa như kế hoạch ban đầu. Bộ chỉ huy Phân khu 2 buộc phải sử dụng cối 82mm bắn vào sân bay, lúc này hỏa lực của d16 chỉ bắn được 24 quả thì hết đạn. Tiểu đoàn 16 bộ binh đặc biệt tinh nhuệ chia làm hai bộ phận. Ðại đội dự bị và trợ chiến bố trí ở khu vực hãng dệt Vinatexco (công ty dệt Thắng Lợi hiện nay), do Tiểu đoàn phó Phan Thái Nguyên chỉ huy, cách sân bay khoảng 1km. Mũi chủ công do Tiểu đoàn trưởng Nam Sơn và Chính trị viên Nguyễn Văn Sáu chỉ huy thọc sâu từ hướng Tây vào sân bay Tân Sơn Nhất. Trận đánh chiếm lô cốt đầu cầu góc Tây Nam sân bay rất cam go. Nhiều đạn B40, B41 của ta bắn thẳng mà vẫn chưa dập tắt được hỏa lực của địch trong lô cốt bắn ra. Bộ đội ta một số bị thương vong , xung kích 1 phải điều tổ đánh bộc phá lên. Đồng chí Đồ, Đại đội 2 (C2) ôm bộc phá dũng cảm xông thẳng vào lỗ châu mai có khẩu trọng liên đang bắn như vãi đạn. Bộc phá nổ, đồng chí Đồ anh dũng hy sinh, lô cốt đầu cầu bị đánh sập, các chiến sĩ C1, C2 mở và vượt qua 21 hàng rào kẽm gai ở hướng Tây Nam sân bay Tân Sơn Nhất và chia làm hai cánh Đông và Tây tiến đánh thẳng vào đường băng và khu để máy bay địch. C1 theo đường tuần tra bên phải tiến đánh chiếm được 2 nhà để máy bay, đẩy bọn địch vào phía trong. C2 vòng theo đường tuần tra bên trái tiến sát khu gia binh, vừa đánh, vừa truy đuổi địch. Tiếng súng các loại của ta làm chấn động cả sân bay, những cột lửa liên tiếp bùng lên đốt cháy nhiều máy bay và xe tăng địch.

      Sáng 31-1-1968, địch củng cố lực lượng và bắt đầu phản kích. C1 bám sát từng xác xe tăng địch để chiến đấu, đẩy lùi nhiều đợt phản kích, tiêu diệt hơn 150 tên địch, bắn cháy 5 xe tăng. C2 đẩy lùi hàng chục đợt phản kích của địch, diệt 170 tên, bắn hủy 4 xe tăng và xe bọc thép M113. Khi súng hết đạn, các chiến sĩ ta lấy súng đạn địch để tiến công địch. Đồng chí Trần Văn Chắc, Đại đội trưởng C2 dùng đại liên chiếm được của địch đánh trả quyết liệt. Đến trưa, quân ta hết đạn, lại bị địch phản kích dữ dội, nên trên ra lệnh mở đường máu để thoát ra khu hãng dệt Vinatexco.

      Cựu chiến binh Vũ Chí Thành, kể: “Tôi lúc đó là Khẩu đội trưởng Khẩu đội 3, Trung đội đại liên. Khoảng 3 giờ sáng chúng tôi đã chuẩn bị vượt đường 1 (cạnh hãng dệt Vinatexco). Nhưng khi tiến qua sân bay thì địch phản kích. Chúng cho một đoàn xe tăng từ Gò Vấp chạy xuống cắt ngang lộ 1, bắn 12,7mm và pháo tự hành dọc theo lộ. Cùng lúc đó, địch huy động trực thăng bắn xối xả xuống đội hình quân ta trên đất trống khiến ta thương vong khá nhiều. Trung đội đại liên của tôi giá súng lên đồng trống đánh địch, bắn rơi 2 trực thăng và 1 máy bay khu trục. Khi khẩu đội 3 đại liên vận động vào trong hãng dệt Vinatexco thì khẩu đội 1 và 2, có cả Trung đội trưởng Đào Đức Luỗng và Trung đội phó Hà đều đã hy sinh. Ba đại đội bộ binh và các lực lượng bên ngoài sân bay Tân Sơn Nhất của d16 lúc này chỉ còn chưa đầy 100 quân vẫn bám trụ đánh địch suốt ngày 31-1-1968, tại hãng dệt tiêu diệt thêm 3 xe tăng M41, bắn rơi 1 trực thăng, diệt hàng chục tên Mỹ-ngụy”.

      Xóa
    2. … Đến chiến công làm nên “Dáng đứng Việt Nam”

      D16 Long An nguyên là d5, e24, Sư đoàn 304B thuộc Quân khu 3 (thời chống Mỹ) được thành lập ngày 15-9-1965, các chiến sĩ d16 phần lớn là quê huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định. Từ tháng 9-1965 đến tháng 1-1967, là thời kỳ d5 huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, sau đó là huấn luyện đi vào Nam. Ngày 10-2-1967, d5 được lệnh vào Nam chiến đấu với phiên hiệu là Đoàn 209A, trang bị vũ khí, quân trang, quân dụng và lương thực thuốc men và đã vượt qua muôn vàn gian khổ, ác liệt trên đường Trường Sơn. Đến tháng 7-1967, đã có trên 85% quân số tới chiến trường B2, là một đơn vị bảo đảm quân số hành quân rất cao được Bộ Quốc Phòng tuyên dương, khen ngợi. Từ tháng 7-1967, được Bộ tư lệnh Miền giao cho Quân khu 7 với Phiên hiệu là d16 Tây Ninh và từ tháng 12-1967 đến tháng 3-1971 được mang tên d16 Long An thuộc Trung đoàn 31, Phân khu 2.
      D16 đã hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao với nhiều trận đánh giành thắng lợi lớn đã đi vào lịch sử cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Từ tháng 7-1967 đến cuối năm 1971, trên chiến trường Tây Ninh, Sài Gòn, Long An, d16 đã đánh hơn 250 trận lớn nhỏ, diệt và làm bị thương 3.500 tên địch (trong đó có 450 lính Mỹ), diệt gọn và đánh thiệt hại nặng 3 tiểu đoàn, 5 đại đội địch (trong đó có 2 tiểu đoàn và 2 đại đội quân Mỹ). Bắn rơi và cháy 15 máy bay các loại, phá hủy và bắn cháy 55 xe quân sự (có 35 xe tăng và xe bọc thép). Phá hủy 22 khẩu pháo các loại. Bắn chìm và cháy 26 tàu xuồng chiến đấu, thu 360 súng các loại, 54 máy thông tin và nhiều phương tiện chiến tranh của Mỹ-ngụy, đóng góp tích cực vào sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước ngày 30-4-1975. D16 được tặng thưởng 320 huy hiệu Dũng sĩ quyết thắng; 150 huy hiệu Dũng sĩ diệt Mỹ... 45 Huân chương Chiến công cho tập thể và cá nhân và nhiều phần thưởng khác.

      Trận đánh sân bay Tân Sơn Nhất là một trận đánh với tinh thần quyết tâm rất cao của d16 về tinh thần quyết chiến quyết thắng, sẵn sàng chiến đấu hy sinh, dũng cảm kiên cường, còn 1 người cũng tiến công địch.

      Ông Lê Hoàng Nam, từ một binh sĩ quân đội ngụy Sài Gòn, tổ trưởng cứu hỏa của sân bay Tân Sơn Nhất thời Mỹ-ngụy kể: “Sau hòa bình tôi thường không ngủ được, cứ thấy anh em Quân giải phóng về báo mộng nhắc tôi phải chỉ ngôi mộ tập thể ở sân bay cho chính quyền cách mạng. Vợ tôi cũng khuyên nhủ, nên tôi đã báo cho chính quyền biết ngôi mộ tập thể chôn cất thi thể 180 cán bộ, chiến sĩ Quân giải phóng hy sinh trong đêm 31-1-1968 do chúng tôi trực tiếp mai táng. Khi biết tin, chính quyền địa phương đã di dời số hài cốt liệt sĩ nói trên về Nghĩa trang Thành phố Hồ Chí Minh”.

      Ở mũi tiến công của C1 đánh chiếm đường băng và khu để máy bay địch, Chính chị viên phó Nguyễn Văn Mẹo đã hy sinh trong tư thế rất đặc biệt, dù đã hy sinh nhưng vẫn tựa người vào xác chiếc M113 (đã bị quân ta bắn hỏng), tay vẫn kẹp chặt khẩu súng AK chĩa họng súng về phía quân thù với tư thế tiến công. Chính sự hy sinh anh dũng của đồng chí Nguyễn Văn Mẹo là cảm hứng để Anh hùng liệt sĩ, nhà thơ Lê Anh Xuân sáng tác bài thơ “Dáng đứng Việt Nam” nổi tiếng đến tận ngày nay.

      Xóa
    3. DÁNG ĐỨNG VIỆT NAM



      Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất



      Nhưng anh gượng đứng lên tỳ súng trên xác trực thăng



      Và anh chết trong khi đang đứng bắn

      Máu anh phun theo lửa đạn cầu vồng.

      Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàng

      Có thằng sụp xuống chân anh tránh đạn

      Bởi anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm

      Vẫn đứng đoàng hoàng nổ súng tiến công

      Anh tên gì hỡi anh yêu quý

      Anh vẫn đứng lặng im như bức tường đồng

      Như đôi dép dưới chân anh giẫm lên bao xác Mỹ

      Mà vẫn một màu bình dị, sáng trong

      Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ

      Anh chẳng để lại gì cho anh trước lúc lên đường

      Chỉ để lại dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ:

      Anh là chiến sĩ giải phóng quân.

      Tên anh đã thành tên đất nước

      Ôi anh Giải phóng quân!

      Từ dáng đứng của anh giữa đường băng Tân Sơn Nhất

      Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân.

      Xóa
  6. Không hiểu sao chúng ta lại vinh danh tác phẩm này của bọn lật sử. Văn học gì mà bôi đen đến khốn nạn về quân đội nhân dân Việt Nam như thế? Thằng cha này chắc hơn tôi vài tuổi nhưng không hiểu nó đã đi qua bao năm tháng chiến tranh mà viết bậy bạ quá. Thằng cha này phải để nhà văn Đông La (nguyễn Văn Hùng) phang cho mới đã đời nó. Nó lấy sự việc (nếu có) là cực kỳ cá biệt để đưa vào văn chương nhằm bôi đen cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc.
    Tôi phục vụ quân đội hơn 40 năm, đã từng sống chết đi qua hai cuộc chiến tranh làm gì có người lính nào mất dạy như tên Bảo Ninh này viết trong tác phẩm NBCT được vinh danh của nó.

    Trả lờiXóa
  7. Nhà văn Đông La viết: tôi xin khẳng định, viết NBCT BN không chỉ sai mà đã phạm pháp, tất cả những ai bênh vực đều là đồng phạm, tôi sẵn sàng hầu tòa nếu bị kiện về ý này. Còn tất cả lý lẽ bênh vực BN đều của những cái đầu thiểu năng trí tuệ nên đã không nhận ra được đúng sai, đã thiếu lương tri nên đi bênh vực cái bệnh hoạn, cái xấu, cái ác; còn tất cả những người làm nghiên cứu và dạy văn thì đúng là mất dạy, dường như do nghiên cứu, học hỏi nhiều quá nên đã tẩu hỏa nhập ma, không còn nhận ra những giá trị cơ bản nhất thuộc về nhân bản, nhân văn.

    Trả lờiXóa
  8. Đặc biệt, GS Nguyễn Cảnh Toàn, với tư cách là người từng cùng đơn vị với Hoàng Ấu Phương, Bảo Ninh, viết trên fb: “Khi tôi đọc “Nỗi buồn chiến tranh”, tôi giật mình: BN viết về chính nó, chính tôi, chính chúng tôi, đồng đội của chúng tôi trong chiến tranh nhưng rất rất nhiều sự việc bịa đặt, sai sự thật đến mức không thể chấp nhận”.

    Trả lờiXóa
  9. Bảo Ninh viết bôi đen hình ảnh “anh chiến sĩ giải phóng”: Hiếp dân lành (chuyện cô Phương bị hiếp tập thể trên tầu) (tr.243) ; hành lạc tập thể (giữa phân đội trinh sát với 3 cô gái trong khu trại tăng gia huyện đội) (tr.31); bài bạc, hút xách (hút hồng ma), trốn chạy, đào ngũ (nhân vật Can), tàn sát tù binh (tr.42), v.v…
    Viết lách quá mất dạy.

    Trả lờiXóa
  10. Phạm Hoàng Đứclúc 21:48 19 tháng 12, 2025

    ĐBQH Nguyễn Anh Trí đề nghị sớm có định hướng về tranh luận quanh tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh
    Thứ ba, ngày 09/12/2025 11:51 GMT+7
    https://danviet.vn/dbqh-nguyen-anh-tri-de-nghi-quoc-hoi-chinh-phu-som-co-dinh-huong-ve-tranh-luan-quanh-tieu-thuyet-noi-buon-chien-tranh-d1385477.html

    Trước những tranh luận trái chiều gay gắt trên mạng xã hội liên quan đến tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" vừa được vinh danh, đại biểu Quốc hội Nguyễn Anh Trí kiến nghị Quốc hội và Chính phủ sớm vào cuộc để định hướng dư luận.
    Sáng 9/12, tham gia thảo luận tại hội trường Quốc hội, đại biểu Nguyễn Anh Trí (đoàn TP.Hà Nội) bày tỏ chia sẻ và đánh giá cao nỗ lực của các cơ quan như Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Tòa án nhân dân tối cao và Thanh tra Chính phủ trong việc ổn định xã hội.

    Ông Trí cũng trực tiếp nhắc đến những tranh luận trái chiều xung quanh cuốn tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" của nhà văn Bảo Ninh.
    Theo đại biểu Nguyễn Anh Trí, hiện nay trên các nền tảng mạng xã hội như Facebook và TikTok đang diễn ra những cuộc tranh luận dữ dội về tác phẩm này. Các ý kiến trái chiều xoay quanh việc đánh giá hay - dở, đúng - sai, cũng như sự xứng đáng của tác phẩm khi được vinh danh.

    Sự việc thu hút sự tham gia của nhiều tầng lớp nhân dân, từ các nhà giáo, nhà văn và đặc biệt là các cựu chiến binh.

    Không nêu quan điểm hay chính kiến cá nhân tại nghị trường, song đại biểu Nguyễn Anh Trí đề nghị Quốc hội và Chính phủ cần sớm vào cuộc để định hướng dư luận.

    "Tôi không nêu quan điểm, chính kiến của riêng mình. Nhưng tôi chỉ đề nghị Quốc hội, Chính phủ cần sớm vào cuộc để định hướng dư luận, để làm rõ đúng - sai, hay - dở, tạo niềm tin cho nhân dân, của nhân dân vào Đảng và Nhà nước", ông Trí nói.

    Bên cạnh đó, đại biểu cũng mở rộng vấn đề sang các sự việc tương tự như việc đặt tên đường, tên trường mang tên những danh nhân còn gây tranh cãi, hay việc rà soát các ấn phẩm lịch sử còn sử dụng từ ngữ chưa chuẩn xác hoặc sự kiện chưa thống nhất.

    Nguyện vọng của cử tri là các cơ quan chức năng cần tổ chức hội thảo, hội nghị khoa học, thậm chí xem xét dưới góc độ pháp lý để đưa ra những kết luận chính thức, thấu tình đạt lý cho những vấn đề nhạy cảm này, qua đó giúp ổn định dư luận và an yên lòng dân.
    Mới đây Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch đã công bố danh sách Các tác phẩm văn học và nghệ thuật tiêu biểu, xuất sắc sau ngày đất nước thống nhất. Trong số những tác phẩm được vinh danh, tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh của nhà văn Bảo Ninh trở thành tâm điểm chú ý khi làm dấy lên nhiều tranh luận trên mạng xã hội. Một số ý kiến bày tỏ sự bất bình, cho rằng tác phẩm “quá buồn”, “làm giảm giá trị hình ảnh người lính”, hay “không phù hợp để tôn vinh”...

    Nỗi buồn chiến tranh từng được Hội Nhà văn Việt Nam trao giải năm 1991, từ đó mang “số phận đặc biệt và truân chuyên”. Nhiều nhà văn, nhà nghiên cứu dành cho tác phẩm những đánh giá sâu sắc.

    "Nỗi buồn chiến tranh" xoay quanh cuộc đời Kiên, một chàng trai trẻ lãng mạn, tràn đầy khát vọng bỗng bị cuốn vào vòng xoáy khốc liệt của chiến tranh. Chứng kiến nhiều mất mát và cái chết, anh dần ám ảnh, sống trong cô độc và không thể hòa nhập khi trở về thời bình.

    Tiểu thuyết ra đời trong bối cảnh Việt Nam thời hậu chiến, phản ánh bản chất của chiến tranh, khắc họa nội tâm dằn vặt, những vết sẹo không lành trong tâm hồn người lính - khác biệt trong bút pháp nghệ thuật, cách tiếp cận đề tài so với những tác phẩm mang màu sắc anh hùng ca trước đó.

    Tác phẩm này cũng đã được chuyển ngữ và giới thiệu ở gần 20 quốc gia trên thế giới.

    Chia sẻ với báo chí, nhà văn Bảo Ninh nói ông “bất ngờ, vui mừng và phấn khởi” khi Nỗi buồn chiến tranh được Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch tôn vinh. Được viết hơn 30 năm trước, đây là tác phẩm luôn gắn với những tranh cãi kéo dài. Trước các ý kiến trái chiều mới bùng lên, ông nói không muốn chia sẻ thêm vì “chưa phù hợp để lên tiếng”.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phạm Hoàng Đứclúc 22:05 19 tháng 12, 2025

      Chỉ cần hỏi ông ĐBQH Nguyễn Anh Trí 1 câu:
      Theo ông ĐBQH Nguyễn Anh Trí thì cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước có phải là cuộc NỘI CHIẾN giữa 2 miền Nam - Bắc?

      Xóa
  11. Tôi nghi ngờ có sự chống phá của những kẻ trở cờ có tên tuổi chứ không phải chuyện thường . NBCT đã từng một thời bị phê phán trên tạp chí Cộng Sản và hơn chục năm không ai nói đến nữa . Nay nó lại tái xuất hiện và được ngợi ca khen thưởng ở giải cao . Hội nhà Văn hiện nay không đáng tin cậy nó nát lắm cả chủ tịch và phó Hội cũng vậy , các vị nên tìm đọc những bài ở nhà văn Đông La ông ấy viết nhiều về vấn đề liên quan đấy . Đáng ngại là phe bảo vệ NBCT cũng nhiều và họ cũng đăng đàn (Fb) binh vực Bảo Ninh tùm lum .

    Trả lờiXóa