Bìa cuốn L’Indo- Chine Française (Souvenirs) -
Đông dương thuộc Pháp (Hoài niệm) của Doumer
Nhắc lại, Paul Doumer là một trong số rất ít
người Pháp thực dân nhìn ra những phẩm chất tốt đẹp của người dân
Annam mà không phải ông Tây nào cũng thấy. Trong cuốn hồi ký nói trên,
Doumer viết: "Điều không thể chối cãi được là những người này hơn hẳn tất
cả các dân tộc xung quanh. Người Miên, Lào, Xiêm không chống được họ. Không một
dân tộc nào ở đế quốc Ấn Độ có những đức tính của họ, phải tới Nhật mới thấy có
một giống người tương đương. Người Việt và người Nhật chắc chắn thủa xưa có bà
con với nhau. Cả hai đều thông minh, cần mẫn và can đảm".
Thậm chí ông còn có cả một thư ký
(secrétaire) người Việt, là ông Phạm Văn Tươi mà đi đâu ông cũng dắt
theo (Sách Người Pháp và người Annam – Bạn hay thùdịch nhầm là ông
Thươi theo cách viết của bản tiếng Pháp là Pham Van Thươi). Trong lần
vào kinh đô Huế để trực tiếp xem xét và giải quyết việc để hay giữ
ngôi vua Thành Thái, ông Doumer đưa ông Tươi đi theo. Triều đình dĩ nhiên
phải mở tiệc linh đình cho vua ta thù tiếp quan Toàn quyền Đông Dương.
Các quan lớn đại triều được yêu cầu phải mời cả ông thư ký đồng bang
là ông Tươi.
Các quan trong triều tức nổ đóm mắt vì ghen
tị, bèn rằng thưa lễ nghi Annam định rằng: muốn được ngồi yến cùng
vua buộc phải có phẩm hàm cỡ Thượng thư hay chí ít cũng phải hàng
Tổng đốc mới được dự. Tưởng rằng mách vậy là đủ hất cẳng kẻ muốn
vượt mặt quan ta, ai ngờ quan Toàn quyền tưng tửng buông một câu mà như
hắt nước vào mặt vương triều Annam: “Eh bien! Faites le nécessaire.
Nommez – le Tổng đốc! C’ est moi qui signhe! (Tốt thôi! Vậy hãy làm giấy
phong y ta hàm Tổng đốc! Chính tao sẽ ký!).
Nhờ vậy mà xứ Nam kỳ có thêm một "của
hiếm" là ông Tổng đốc hiền lành và mẫn cán Phạm Văn Tươi xứ
Vĩnh Long. Trước đó xứ Nam kỳ chỉ có hai ông được phong hàm tổng đốc
là Đỗ Hữu Phương và Trần Bá Lộc, cả hai đều theo đạo Chúa, làm chó
săn cho Tây và thẳng tay đàn áp những người Việt yêu nước. Riêng Trần
Bá Lộc thì thật quá sức tàn ác, giết hàng trăm, hàng ngàn người vô
tội, bỏ trẻ con, người già vào cối đá cho lính dùng chày giã, bắt
người thân nạn nhân chứng kiến cảnh hãi hùng ấy…
Trong Sài Gòn năm xưa, cụ Vương Hồng Sển tả
về nhân vật này: “Ông (ám chỉ Lộc), người khô ráo dỏng dảy, môi mỏng, cặp
mắt có sát khí. Ông ta bắt được địch thủ, nhứt quyết không cầm tù, chỉ chặt đầu
y như quân lịnh: chém người như chém chuối, chém không chừa con đỏ. Chính Toàn
quyền Paul Doumer còn phải hạ một câu xác đáng: "Nếu muốn (nhơn
nghĩa)...thì thà đừng sai hắn (ám chỉ Lộc) cầm binh!”.
"Ngày nay còn nghe nhắc đến những phương pháp
quá bạo tàn:
Để đối phó với các địch binh không khứng ra quy thuận
và thường ẩn mình nơi thâm sâu cùng cốc, có một cách tuyệt đối:
Sai bắt cha mẹ vợ con của người ấy, đóng gông cầm
tù. Một mặt bố cáo trong ngoài kỳ hạn bao nhiêu ngày, phải ra nạp mạng.
Bằng không thì:
- Cha, mẹ, và vợ, bêu đầu làm lịnh;
- Trẻ con thì bỏ vào lòng cối giã gạo, sai lính
dùng chày lớn quết như quết nem!
- Đối với phạm nhơn tội không đáng chết, có khi
cũng cho thân nhơn lãnh về. Mà đây là một đau lòng khác nữa.
Trò chơi ác độc là bỏ người đàn ông vào nóp lá nóp
bàng, mỗi người một nóp may bít đầu đuôi, chỉ chừa một lỗ để lọt "bộ đồ
kín" ra ngoài, đàn bà nào nhìn được "của riêng" thì lãnh được chồng
về!...
Dẹp xong giặc, được thăng Tổng Đốc và được ban Đệ
Tam Đẳng Bắc Đẩu Bội Tinh (Commandeur de la Légion d'Honneur), nhưng chim dữ hết
thì ná treo đầu tường, Pháp ngán nên không dùng nữa.
Năm 1899, toàn quyền Doumer thân hành từ Sài Gòn đỗ
đường xuống nhà thăm, thì đã gần miền (gần chết), chỉ mấy tháng sau là nhắm mắt.
Lạ kỳ là trối trăng dạy "chôn đứng". Ma chay linh đình mấy chục ngày
dài, mỗi bữa ngả bò vật heo thết trên ngàn miệng ăn. Quan tài đặt xuống huyệt
có lính tập bồng súng chào, đủ mặt quan Lang Sa dự đám (Paul Doumer.
-Souvenirs, trương 59-62)".
Tuy có nhiều ưu ái với Lộc, như cử Lộc tham gia Hội đồng cao cấp Đông
Dương (tháng 8-1898) và cho theo tháp tùng trong chuyến Toàn quyền
viếng Xiêm La (1899), nhưng trong hồi ký L’Indo- Chine Française (Souvenirs)
nơi trang 71, khi đánh giá về Trần Bá Lộc, Doumer hạ chữ “un serviteur
de la France”, vừa khen vừa khinh bỉ. Khen là khen Lộc trung thành với
“mẫu quốc” và khinh ở chỗ coi y như loại tôi tớ (nghĩa sát của
serviteur).
Đoạn này, khi trích dịch lại trong cuốn Dỡ
mắm, Cụ Vương Hồng Sển viết:
“Nhớ lại khi nói về Trần Bá Lộc, Toàn quyền viết
tít (titre) thật lớn: “Un serviteur de la France”, phải dịch sao đây? Dịch
“công thần của Pháp quốc” là văn hoa và nịnh. Dịch sát và dễ hiểu: “một thằng mọi
của Tây”, serviteur là đày tớ, chứ gì? Dịch như vậy, mới sướng, ai chê, xin dịch
thử.
Công lao bỏ sông bỏ biển, khi chết Lộc làm ma
vật bò vật trâu, thết tiệc rình rang, ăn dộng ngót tháng chưa dứt,
trối xin xác để đứng. Lộc mình cao 1,80m, mồ mả Cái Bè còn đâu? Con
trai của Lộc, là Trần-Bá-Thọ, học ở Pháp về, cũng đốc-phủ
đường-quan, nhưng chết vì mũi súng lục tự bắn vào đầu. Cháu con làm
đến bác-sĩ, trưởng ngân-khố, nhưng rồi đều chết yểu chết non, sút
huyết.”
Cũng trong cuốn này (hồi ký L’Indo-Chine
Française (Souvenirs)) nơi trang 198 có đoạn kể chuyện Paul Doumer chơi
khăm tên Việt gian đại ác Nguyễn Thân ra sao. Nguyễn Thân, khi ấy là
nhân vật số ba trong triều đình (le troisième régent), vừa là thày vua
(Phụ chính đại thần cùng ông Nguyễn Trọng Hiệp và Hoàng Cao Khải)
lại thêm còn là bố vợ của vua Thành Thái. Cũng vì thế mà Nguyễn
Thân được triều đình Huế giao cho “trọng trách” hộ giá quan Toàn
quyền Đông Dương trong một chuyến đi của Doumer từ Huế ra Đà Nẵng. Cụ
Vương Hồng Sển thuật lại câu chuyện trong cuốn Dỡ mắm (NXB Trẻ – 2014)
như sau:
“Nguyễn Thân bày có tàn-quạt-lọng-nhạc như
vua ta ngự giá tuần du nhưng Doumer đã không thích nhạc lại chê võng
chậm, làm trễ thì giờ, như vậy làm sao kịp tàu biển thuận buồm xuôi
gió, vì thế Doumer đã lén phi nước lớn, cùng cận-vệ thần, thiếu tá
Nicolas, hai người hai ngựa, chạy bay tới trước, để lại Nguyễn Thân,
kèn – nhạc – võng – hiệu, rình rang rước tên bộ-hạ lính hạng nhì,
tên là Picard, thiếu tá đem theo làm tùy tùng, nay nó nghiễm nhiên đổ
thừa không cưỡi ngựa được và một mình nằm võng cho quân lính ta
khiêng nó đi, lên đèo xuống dốc, trống đánh lọng che suốt quãng đường
dài. Mỗi lần bọn nhạc thổi kèn chạy theo chân ngựa, thì Doumer khoát
tay ra dấu, nhạc bèn day qua bám sát Picard nghênh ngang võng lọng, mà
cố nhiên trong khi ngôn ngữ bất đồng, ai đời chạy theo thằng cưỡi
ngựa, và ông nằm võng kia há không phải thượng-quan trọng-thần nước
Pháp mà mình có lịnh phải tiếp đón thật long trọng hay sao? Cố nhiên
ông Nguyễn-Thân đại-thần trào-đình cũng lầm ngay, và hôm ấy nịnh
Doumer mà che lọng cho thằng đánh giày lính Pháp”.
Vẫn cụ Vương tiếp: "(Viết đến đây, tôi
không thể cười được, nhục ôi là nhục, và nhớ lại bắt sợ cái ông
quyền uy sất-sá nầy (chỉ Doumer), nét chơi của ông mới độc-địa làm
sao. Ai nói tánh ông dễ dãi vui vẻ, chớ riêng tôi, tôi thấy rờn-rợn
nổi ra gà). (trương 198 Souvenirs dẫn thượng)".
Nhắc lại thời Đù me đại nhân làm toàn quyền
Đông Dương, ba miền Nam, Trung, Bắc có ba “cụ” Annam khét tiếng thuộc
loại đại chó săn trong việc tận sát người Việt yêu nước. Đó là Trần
Bá Lộc ở Nam kỳ, Nguyễn Thân ở Trung kỳ và Hoàng Cao Khải ở Bắc kỳ.
“Thố tử, tẩu cẩu phanh" (hết thỏ bỏ
chó vào nồi), Hoàng Cao Khải, người đại diện của chính quyền Huế
tại Hà Nội đã bị Doumer đá đít ra khỏi chức vụ Phó vương (nhất vua,
nhì Khải), ngay năm đầu tiên ông nhậm quyền (ngày 26-7-1897) và thay
chức Kinh lược sứ của Khải bằng một ông Thống sứ Tây, là Augustin
Fourès. Còn thân phận chó săn chim mồi của Trần Bá Lộc và Nguyễn Thân
phần nào bộc lộ qua ngòi bút Paul Doumer cũng chẳng hơn gì, như những
chuyện đã kể ở trên.
Vậy mới biết cái giống “khuyển mã chí
tình” mà từ bậc tiên sư là ba “cụ” dẫn trên cho chí mấy nhà “hoạt
động rân trủ” thời nay đang thở than tiếc nuối “những nền văn minh bị
bỏ lỡ” thế nào cũng có ngày bị chủ xích ra cột điện. À mà nói ra
thì đụng chạm và nói nữa bằng thừa, vì số phận cái “cụ” “hồn
nhiên” tuyên bố “biên giới nước Mỹ kéo dài đến vĩ tuyến 17” bị ông
chủ Hoa kỳ “xử” ra sao thì ai cũng biết...
|
Cụ Lý có cả kho tư liệu lịch sử rất hay.
Trả lờiXóaCảm ơn!